Ngày Mother’s day con không có chi kính hương linh mẹ. Con chỉ có bài thơ làm trong tù từ năm 1976 ở trại tù Hiệp Đức. Con đọc Mẹ nghe, nghe mẹ
“Thân tôi nào có tiếc chi
Chỉ xin khốn khó từ bi mẹ già” .(Thơ Hạ Quốc Huy)
Dưới, rừng cạn.
Trên, rừng sâu .
Rừng nào thì cũng một màu oan khiên
Rừng xanh ngó núi ưu phiền
Rừng già lá mục triền miên hận thù
Ngoài, rừng hạ.
Trong, rừng thu
Sao không thổn thức cho dù lá rơi ?
Con nai uống giọt sương trời
Còn tôi ngậm giọt lệ rơi nuôi thù
Con nai giỡn lá chiều thu
Còn tôi bới lá âm u chôn tình
Rừng đày ải. Rừng linh đinh
Tác tan cung kiếm,
đao binh ngậm ngùi
Điệu rừng thượng – tải rừng xuôi
Rừng chinh chiến bại
tả tơi máu chàng
Rừng trói chặt – Rừng siết ngang
Giòng đời xua động lỡ làng nước non
Chim quyên khản giọng rát hồn
Tôi tim bứt máu. Sống hờn thác mang
Nai ơi, thơ thẩn bên ngàn
Nghe anh uất hận ứa tràn triền cao ?
Lạy trời đất . Lạy trăng sao
Lạy sông . Lạy biển, cuốn ào rừng đi
Thân tôi nào có tiếc chi
Chỉ xin khốn khó từ bi mẹ già
HẠ QUỐC HUY
Tổng trại 1 Hiệp Đức Quảng Nam
Trại 2 Hiệp Đức 1976
Mẹ già thể khốn khó!
Vẫn từ bi tâm tư.
Mặc chuyện hận thù!
Người dấy động sinh sự…!
….Mẹ vẫn thở…
Làn hơi hoài nhớ…
Rừng phiền muộn âu lo!
Của mùa hạ..
Phủ lá thu.
Mục già.
Buồn bã!
….Núi mờ xa…
Chiều thu nai giỡn lá…
Tôi chôn dấu tình xa!
Nai hớp giọt sương sa…
Tôi ngậm ngùi mắt lệ nhòa..!
Nghe chim quyên khản giọng…
”Sống hờn thác mang..!”
Buồn trời đất!
Buồn tận mạng!
….Sầu thân tàn!
Đêm trăng…
Mơ rừng cháy thân..
Muội than bay gió van…
Hồn rừng văng vẳng…
Từ bi mẹ yêu lắm!”