Rơi tôi
hoang mạc chiều vàng
Rơi tôi
mây trắng cuối ngàn lênh đênh
Rơi tôi
luân lạc đầu ghềnh
Rơi tôi
chiếc lá tượng hình vết thương
Rơi tôi
mắt lệ rưng buồn
Rơi tôi
đêm vỡ giọt sương nghẹn ngào
Rơi tôi
cánh vạc về đâu
Rơi tôi
gió tạt lạnh màu hư không
Rơi tôi
tàn cuộc vô cùng
Rơi tôi
từ cõi mịt mùng chiêm bao
Rơi tôi
nguồn cội nghiêng chao
Rơi tôi
chạm nỗi buồn đau lạc loài…
Tôn Nữ Thu Dung
( Cuối tháng 11, tặng Thanh Duyên)
Rơi tôi giữa tiếng động buồn..
Chiều tàn mây trắng sầu vương mắt nhìn…
Quanh đời quạnh vắng buồn tênh!
Lạc loài tôi giữa mông mênh tình sầu!
….Rơi tôi chiếc lá phai màu!
Dáng hình tim mỏng nát nhàu đường vân….
Sương tình đêm mộng thấm dần…
Mềm lòng nghe nỗi bâng khuâng dịu dàng…
….Rơi tôi cánh vạc ngỡ ngàng!
Mịt mùng giữa cõi thênh thang đất trời!
Tôi nghe gió thổi quanh đời…
Có tôi tự vấn bồi hồi Vì Sao?
….Rơi tôi giữa miền ảo nảo!
Cội nguồn hoa trắng một màu sầu thương….
Rơi tôi giữa mộng đêm trường..
Chiêm bao một giấc”Lắm buồn tôi rơi…!”