Ở phương nào có giữ nỗi đau xưa
Mà mây bay ở trưa hè chợt khóc
Người chợt đến ngày xưa như nắng ấm
Chợt vội đi tơi tả những cơn mơ
Ở Sài Gòn người có nhớ Cần Thơ
Nắng lổ đổ nghiêng vai vàng sông Hậu
Người có nhớ những chiều xưa tan học
Nơi bến sông ai đó đợi con đò
Áo người trắng mây trời bay hờn dỗi
Giữ trong tôi chút bẽn lẽn ngại ngần
Môi chưa nói sao chân người vội bước
Mái chèo khua xao gợn sóng trong lòng
Hè năm ấy người bỏ đi biền biệt
Bảy năm dài lặng lẽ bước theo sông
Tôi vẫn đợi bến xưa chiều tan học
Lặng chờ nghe nhịp guốc thuở bâng khuâng
Chiều thoảng bay bao nhiêu tà áo trắng
Tôi dõi tìm qua mấy bận đò ngang
Áo người xưa chợt về vương sóng mắt
Sợi mây buồn chấp chới trắng trên sông
Huỳnh Duy Lộc
Dõi ÁO TRẮNG…
Mấy ĐÒ ngang…
CHIỀU bao lần?
TÌM mấy bận?
…GUỐC Mộc vang…
Nhớ THANH ÂM…
Nghĩ miên man…
Ơi Áo Trắng!
…Đã BẢY năm…
Nơi Bến VẮNG…
ĐỢI ngại ngần!
CHỜ bâng khuâng…
….Cần Thơ NẮNG…
SÔNG Hậu ẤM…
Sóng LĂN TĂN…
Mong MƯA LẮM!?