Sàigòn ra đường không áo dài
Em sợ đang mùa gió chướng bay
Gió bay cuốn hút mùi hương cũ
Chỉ để riêng mình ta ngất ngây
Sàigòn ra đường không phấn son
Em sợ rừng sâu gỗ giận hờn
Chinh phu gió cát nghìn phương lạnh
Chinh phụ nào ham chuyện lược gương
Sàigòn ra đường không thích cười
Em sợ đèo cao lệ đá rơi
Nên đã mùa đông về tạm trú
Đã về sương tuyết phủ niềm vui
Sàigòn ra đường không líu lo
Em sợ âm vang động cõi hờ
Hãy nghe hơi thở còn xao xuyến
Trong đáy hồn nhau gọi ước mơ
Sàigòn ra đường không giống ai
Tóc mây lớp lớp khói u hoài
Mắt chim khuyên đã diều hâu hết
Cúi xuống nhìn lên vẫn ngậm ngùi
DUYÊN ANH
1981
Sài gòn ra đường không giống ai!
Giống của Sài gòn như thế đây!
Cúi xuống nhìn lên thấy mây bay…
Mây trắng ngày xưa tóc ai bay?
Say say trong gió ngây ngất ngây!
Lơ thơ trôi nổi tiếng thở dài…
Rồng mây hội tụ nhớ nhau hoài..
Lệ trời rơi xuống khổ trần ai!
Sài gòn ra đường nắng cứ oi…
Mưa lâm râm chợt kéo ngang trời..
Em dường cứ thế chẳng phấn son!
Áo dài cũng không quá bình thường!
Sài gòn sợ lo mùa gió chướng!
Gió bay cuốn hút cả mùi hương..
Lệ đá rưng buồn nhớ nhớ thương!
”Em xưa thơ đó yêu có còn?!”