THỦY TINH TAN VỠ (tt)

tonnuthudung

CHƯƠNG 3 :

-Đó là một thảm kịch , cháu hiểu không Diệp … Một thảm kịch mà chúng ta sẽ phải giải quyết một cách hết sức hợp lý hợp tình…
-Cháu không cần hiểu gì hết . Ba cháu sắp được thả rồi … ba cháu gởi thư về nè bác
-Lâu lắm mới thấy cháu vui, nhưng cháu dùng từ “thả “ là không ổn rồi … Học tập xong thì về chứ có ai bắt bớ giam cầm gì đâu mà “thả “, cháu.
-Bác có đến những trại cãi tạo bao giờ chưa ??? Đến bất ngờ thôi chứ không phải kiểu quan lớn vi hành ??? Cháu đã từng chui rúc trong rừng tìm thăm ba cháu khi chưa được phép thăm nuôi…
Ông đặt bàn tay to lớn lên tóc tôi , vỗ nhè nhẹ :
-Bình tĩnh kể bác nghe .
( nhiều người phục ông ở tài dân vận … ông đã lấy lòng được một con bé đa nghi ,thủ thế và khó chịu như tôi.)
Tôi chớp mắt , cố giữ mình không khóc , tôi nghĩ mình đã cứng rắn chai lì đi nhiều lắm . Im lặng ,tôi nhớ lại những gì xảy ra cách đây 8 tháng mà vẫn còn hiển hiện rõ ràng như mới hôm qua.
…Từ con đường mòn xuống núi , một dòng người xiêu vẹo nương trong bóng chiều nhập nhoạng … Như đám tàn quân chiều trận mạc/ Khoác chiến bào che giấu vết thương … những chiếc áo lính trở nên rộng thùng thình , bạc phếch màu hoang phế … Những vết thương đâu thể che giấu trong những đôi mắt mõi mòn tuyệt vọng… mà cần chi che giấu ??? Tôi níu chặc tay người đàn bà vừa quen trong chuyến đi này , hốt hoảng :
-Sao chẳng thấy ba em đâu cả chị ơi ! hay còn đường nào khác nữa ?
– Chờ chút đi em . Chỉ có một đường thôi , đi từng đội một …
Người đàn bà vừa nhìn thấy chồng buông tay tôi , chạy ùa tới . Tôi ngơ ngác đứng lại một mình . Một người đàn ông lớn tuổi rời đoàn , đến cạnh tôi :
-Cháu tìm ai ?
-Ba cháu , ông TTD, trước chỉ huy Trung Tâm Huấn Luyện Công Chức ở Nha Trang . Chú có thấy ba cháu không ?
– Có chứ , ba cháu đi sau cùng đó . cháu về Nhatrang cho chú gởi lá thư,
Ông đặt khúc gỗ xuống , lấy trong túi ra một lá thư nhàu nát , vuốt ngay lại , trao tôi… Tôi mở ba lô cất vào cẩn thận … những lá thư được đưa về cho người thân bằng mọi cách …những tin tức rất mơ hồ đến tay người nhận trãi qua những quãng thời gian rất xa…
Có ai vỗ vai tôi , tôi giật mình đứng thẳng người lên , hét lớn :
-Ba , trời ơi , ba.
Nước mắt tôi ràn rụa chảy…Tôi tưởng mình không còn vắt ra một giọt nước mắt nào nữa sau 2 ngày chui rúc tuyệt vọng trong rừng… Tôi ôm chặt lấy ba tôi , hít hà đánh hơi ông như con chó con hệt những ngày thơ ấu … Không còn mùi xì gà La Habana thơm thơm , không còn mùi cognac nồng nồng , không cả mùi hương gỗ của những lần ông đi rừng về nữa … Chỉ là mùi chua của mồ hôi , mùi khét của nắng đốt , mùi nồng của một loại thuốc lá rẻ tiền… nhưng tôi vẫn được bao bọc bởi một mùi hương yêu thương tuyệt đối …Tôi rúc vào ông để tìm một hạnh phúc , một niềm hy vọng được chở che như ngày xưa , để tôi có thể dõng dạc tự hào : tôi không hề sợ ai khi có ba tôi bên cạnh !!! Chiếc rựa trên vai ông đè nặng vai tôi đau điếng…ông ném chiếc rựa xuống đất , dịu dàng :
-Can đảm lên , nhóc con. Nước mắt đâu mà nhiều vậy , ướt hết cả áo ba rồi.
Tôi không ngừng nức nở…tôi muốn kể chuyện này chuyện nọ cho ba nghe nhưng không thể nói khi đang khóc tức tưởi . Ba tôi hỏi :
-Mẹ và tụi nhỏ sao rồi ???Con đem gì nhiều vậy ??? Xách nặng giỏi quá ta !
Tôi chùi mặt vào vai áo ba chua lét :
-Mẹ đem thuốc tension ,thuốc lá , thức ăn khô và tiền … con cố đem nhiều thứ để ba dùng .
Ba tôi cười :
-Con gái ba giỏi quá , chỉ có điều là mít ướt quá đi ! Duy làm gì ở nhà vậy con?
– Nó đi làm thủy lợi ở Đồng Tròn ba ơi , hôm nó về tay chân rướm máu vì chưa quen cầm cuốc,
Nói xong tôi thấy mình ngu và lanh chanh kinh khủng . Duy là cậu trưởng nam yêu quý của ông . Ông vẫn so sánh để chọc cho tôi giận hồi còn ở nhà : Nhất nam viết hữu , thập nữ viết vô… Tôi ân hận vì đã dại dột nói điều không nên nói , tôi lén nhìn mặt ông dò xét … nhưng ông rất thản nhiên , bất cứ tình huống nào ông cũng thản nhiên và chấp nhận :
-Để nó cực khổ cho quen con à . Con lớn nhất nhà , phải giúp mẹ để ý bọn nhỏ học hành nghen con .Tôi cắn môi :
-Ba ơi , ba học tập có sao không ???
Hiểu ý tôi , ông cười, những vết chân chim ở cuối đuôi mắt nheo lại hiền lành :
-Không sao , ba ở trại chung với mấy chú , mấy anh trong trung tâm …toàn người nhà cả đó mà…
Để chứng thực lời nói đó, người đàn ông đứng chờ ba tôi nãy giờ tiến tới …đó là anh Thiện , người vẫn đi cạnh ba tôi từ ngày trước , anh nhìn tôi , xót xa :
– Diệp theo người ta về chứ lạc đó . Lúc nào bọn anh cũng bên ba .
Ba vuốt tóc tôi , dịu dàng :
-Về đi con , chắc tết ba sẽ về.
Ông quay lưng đi, anh Thiện cúi xuống lượm chiếc rựa ông quên nhặt … Bóng hai người dềnh dàng đi trong chiều âm u … những sợi nắng quái rơi rớt trên từng đám cây rừng đe dọa một đêm mưa tầm tả …Ước chi ba tôi quay lại một lần , nhưng ông không hề quay lại … tôi ngồi xuống , khóc nức nở , cho đến khi người đàn bà mới quen đến dẫn tôi về :
– Nín đi , tháng sau chị sẽ dẫn em đi nữa … Mình phải ra khỏi rừng nhanh sợ mưa …
(Nhưng tôi đã không gặp lại chị thêm một lần nào nữa dù chị cho địa chỉ … khi tôi tới thì nhà chị đã bị tịch thu vì vắng chủ… chị dẫn con đi vượt biển… tôi vẫn cố tìm lại chị qua tin tức người quen nhưng vẫn biệt tăm …)

CHƯƠNG 4 :

Tôi không thể tưởng tượng nỗi là ba tôi đã ra đi , vĩnh viễn ra đi…Không một tin tức nào cho đến khi tôi được gọi đến Bệnh Viện Tỉnh để ký giấy mang ba về nhà chôn cất !!!
Lý do ghi trong hồ sơ bệnh án : huyết áp cao , đứt mạch máu não …
Mấy anh cùng tổ của ba theo về bệnh viện nói : Ông không uống thuốc nữa …
Tôi không hiểu được … tôi chai cứng cảm giác từ ngày ấy . Những cái chết thật phi lý …
Những cái chết sau khi tàn cuộc chiến …
Những cái chết tức tưởi trong hòa bình …
Cũng xong một kiếp người …
Điều an ủi lớn nhất là đám tang ông đông đến nỗi dân phòng phải xuống giữ an ninh trật tự và ghi tên từng người đi đưa đám… nhưng chẳng ai dám làm khó dễ gì khi có sự hiện diện của ông bà chính ủy… Chắc ba tôi lại mỉm cười như ngày nào khi đưa cho tôi bài thơ ông viết :
Học tập ba đêm đã hiểu rồi
Từ nay phú địa thế là thôi
Công danh sự nghiệp cò ngay cánh
Một phút cơ đồ chó quỵt đuôi
Giận vợ còn ham đài các mãi
Buồn con vẫn giữ tác phong chơi
Biết rày sớm liệu đeo đuôi nghé
Đến nỗi nào tiêu vốn lẫn lời …

Tôi không hiểu được …Tôi nghĩ rằng không còn nỗi đau nào lớn hơn…

Vĩnh biệt ba và những ngày tươi đẹp …

Advertisement

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s