Tự Vấn: Người Việt Mạnh Yếu Chỗ Nào?

dothongminh

Chuyện quá khứ thắng hay thua, không quan trọng bằng nhìn lại mình bây giờ để hướng vào tương lai. Trong chúng ta, chắc ai cũng có dịp nhìn lại mình, nhìn lại dân tộc mình.
Vui buồn lẫn lộn bởi những xấu tốt do chính mình tạo ra và tự hỏi nguyên do từ đâu? Khi nhìn ra thế giới, nói chung, chúng ta còn thua kém nhiều dân tộc trên thế giới, thế nên, xin miễn được đề cao người mình, những cái hay cái tốt mà nhiều người đã nói tới, mà hãy cùng nhau nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, để may ra có sửa chữa, thăng tiến hơn không.
Thấy người mà nghĩ đến ta, chúng tôi thấy chúng ta phải quan tâm nhiều hơn và đúng mức đối với vấn đề của dân tộc, vì rằng, nói chung dân tộc ta kém xa các dân tộc tiến bộ khác trên thế giới. Còn lý do tại sao chúng ta kém, chúng ta cần thẳng thắn nhìn vào sự thực. Ðã có hằng trăm cuốn sách khen người Việt rồi, nếu chúng ta tự mãn với những điều đó, liệu chúng ta khá lên không, hay từ bao trăm năm qua vẫn thế. Văn hóa Việt có những ưu khuyết điểm nào? Ai cũng biết một số ưu điểm, nhưng phải biết khai thác ưu điểm và quan trọng hơn là nhìn thẳng vào khuyết điểm lớn để sửa chữa ngay.
Ai chẳng tự ái, muốn bênh vực dân tộc mình, nhưng nhìn lại từ thời hữu sử tới nay đã hơn 2.000 năm qua, chúng ta chỉ có một số thời gian ngắn yên bình thịnh trị, còn hầu hết là chiến tranh, không nội chiến thì ngoại xâm. Nội chiến vì chúng ta chia rẽ, còn ngoại xâm vì chúng ta ở một vùng địa lý chính trị quan trọng mà lại không biết giữ. Tại sao dân tộc ta cứ mãi mãi lầm than, khốn khổ như vậy?
Học giả Trần Trọng Kim trong cuốn Việt Nam Sử Lược trang 6 đã viết: “Về đàng trí tuệ và tính tình, thì người Việt có cả các tính tốt và các tính xấu. Ðại khái thì trí tuệ minh mẫn, học chóng hiểu, khéo chân tay, nhiều người sáng dạ, nhớ lâu, lại có tính hiếu học, trọng sự học thức, quí sự lễ phép, mến điều đạo đức: lấy sự nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, làm 5 đạo thường cho sự ăn ở. Tuy vậy, vẫn hay có tính tinh vặt, cũng có khi qủy quyệt, và hay bài bác chế nhạo. Thường thì nhút nhát, hay khiếp sợ và muốn có sự hòa bình, nhưng mà đã đi trận mạc thì cũng có can đảm, biết giữ kỷ luật.
” Học giả Nhất Thanh Vũ Văn Khiếu trong cuốn “Ðất Lề Quê Thói” (Phong Tục Việt Nam) trang 68 cũng nhận xét rằng: “Người mình phần đông thường ranh vặt, qủy quyệt, bộ tịch lễ phép mà hay khinh khi nhạo báng. Tâm địa nông nổi, khoác lác, hiếu danh…”
Chúng ta có rất nhiều gương bất khuất, dám hy sinh tính mạng để bảo vệ đất nước, dám vượt biển, vượt biên tìm tự do. Nhưng nói chung các hành vi ấy còn thụ động và tiêu cực. Không trực tiếp góp phần cụ thể trong việc phát triển đất nước. Chúng ta với những đức tính tốt, cũng đã có nhiều thành tựu, nhưng những tính xấu đã làm lu mờ hay làm tan nát ít nhiều những thành tựu đó.
Ðã từng có cuốn “Người Nhật Xấu Xí,” “Người Mỹ Xấu Xí” và mới đây có cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí” của ông Bá Dương, do ông Nguyễn Hồi Thủ dịch ra tiếng Việt, mà tạp chí Thế Kỷ 21 và một số người cho là chỉ cần thay chữ “Trung Quốc” bằng chữ “Việt Nam” thì cũng đúng thôi. Cuốn sách xuất bản ở Ðài Loan và năm 2000 được in và phát hành tại Trung Quốc là điều chúng ta càng nên quan tâm. Tôi không đồng ý lắm với ông Bá Dương vì lối phê bình mang nặng tính tự ty mặc cảm, bài bác tất cả những gì của mình, trong khi mới nhìn của người một cách phiến diện mà đã khen ngợi một cách quá đáng. Năm 2001, có cuốn “Tổ Quốc Ăn Năn” của ông Nguyễn Gia Kiểng, cuốn sách đào sâu nhiều khuyết điểm trong văn hóa, lịch sử nhưng có nhiều dữ kiện khó xác định và đi quá xa gây ra nhiều tranh luận và cuốn “Văn Hóa Trì Trệ Nhìn Từ Hà Nội Ðầu Thế Kỷ 21” của bà Lê Thị Huệ đã nêu lên nhiều khuyết điểm của người mình. Năm 2002, nghe nói ở Việt Nam cũng có cuốn “Người Việt Xấu Xí” của ông Trần Quốc Vượng…
Chúng tôi công nhận là họ đã can đảm nói lên những điều xấu của người mình, là một trong những điều tối kỵ, ít ai dám nói tới. Ðôi khi chúng ta cần gạt bỏ tự ái để nhìn thẳng vào sự thật, cố gắng sửa chữa để tiến thân, cho mình cũng như cho dân tộc.
Chúng tôi thấy hơn bao giờ hết, đây là dịp người Việt thẳng thắn nhìn lại người mình, cởi mở và dọn mình để mang tâm thức lớn, cùng nhân loại bước vào thế kỷ 21. Nói vậy chứ cũng đã trễ lắm rồi, bây giờ mà sửa soạn thì may ra vài chục hay cả trăm năm sau mới bắt đầu có kết quả.
Người Việt có những tính tốt nào? Người Việt hiếu học ư, cũng hiếu học đấy, nhưng vẫn chỉ là một số nào đó, một số lớn vẫn ít học, cho là nghề dạy nghề, tức tùy tiện tới đâu hay tới đó. Mà đa số trong số hiếu học ấy vẫn mang nặng tinh thần từ chương, quan lại, trọng bằng cấp từ ngàn xưa. Họ học để tìm sự giầu có, phong lưu cho bản thân và gia đình hơn là giúp đời. Họ được gọi là trí thức, nhưng chỉ biết tri thức chuyên môn, hầu như họ sống cách biệt, không dính gì tới đại đa số đồng hương mà họ cho là thấp kém. Kiến thức tổng quát của họ là một mớ hời hợt, thường có được là qua những buổi trà dư tửu hậu, chứ không qua sách vở nghiêm túc. Nói chi tới dân thường, có nhiều người cả năm không mua một cuốn sách, một tờ báo. Họ chỉ thích nghe lóm và chỉ đọc sách báo khi có ai đó mua thì mượn đọc ké thôi. Người mình lại dễ tin, đọc một bản tin trên báo hay nghe truyền miệng mà đã tin, nên dễ bị kẻ xấu lừa.
Nhờ tới họ việc gì, luôn luôn họ giẫy nẩy lên trả lời là bận lắm, bận lắm; Biết họ bận gì không? Họ bận kiếm nhiều tiền để mua nhà, mua xe, chứng tỏ sự thành đạt của mình với chung quanh. Ðể tỏ ra là cha mẹ có trách nhiệm, họ luôn luôn bận lo cho tương lai học hành của con cái, thúc đẩy con học những ngành yên ấm mà kiếm được nhiều tiền chứ không tạo cho chúng tinh thần xã hội, góp phần xây dựng đất nước… Trong khi họ mới lớp tuổi 40, 50 mà đã tự cho là “già rồi” không thấy tự học hành lo cho chính cuộc đời của họ và xã hội mà họ đang sống. Họ lúc nào cũng bận quây quần với vợ con, bận tụm đám bạn bè vui chơi!!!
Người Việt luôn nặng tình cảm, đôi khi đến độ che mờ lý trí. Chúng ta có được tinh thần gia đình thương yêu, đùm bọc khá cao, nhưng qua những cuộc đổi đời mới đây, một số gia đình cũng bắt đầu tan nát. Tinh thần hiếu khách, dù là nhà nghèo, nhưng hầu hết người Việt có gì cũng sẵn sàng đem ra cho khách dùng.
Người Việt có những tính xấu gì? Có thể nói là thiếu ý chí, thiếu sáng tạo, thiếu nghiên cứu, thiếu mạo hiểm, thiếu tầm nhìn xa, nói dối quanh, ít nhận lỗi, thiếu trật tự, thiếu nguyên tắc, thiếu tôn trọng của công, ăn cắp vặt, tự cao, tự ty, ỷ lại, thù dai, nặng mê tín, mau chán, thiếu tinh thần dân chủ vì độc đoán ít dung hợp ý kiến người khác, lúc nào cũng có cả trăm lý do để trễ hoặc không giữ lời hứa, nặng tình cảm mà thiếu lý trí, tinh thần địa phương, tôn giáo… Nhưng đáng kể là thói ích kỷ và nhất là đố kỵ làm trầm trọng thêm sự chia rẽ, đó là những cố tật lớn nhất đã làm cho người Việt không đoàn kết, hợp quần, tiến nhanh lên được.
Tại sao trong khi hầu hết người Nhật và Hoa thường tìm đến cộng động của họ thì có một số khá nhiều người Việt tìm cách xa lánh nếu không muốn nói là sợ chính cộng đồng của mình (trừ khi gặp khó khăn cần giúp đỡ) ?
Chúng ta không thể thay đổi truyền thuyết chia ly giữa Lạc Long Quân và bà Âu Cơ, hẹn khi cần mới gọi nhau hợp sức. Tức là bình thường thì chia rẽ, chỉ khi không sống được mới đoàn kết, rồi lại chia rẽ.
Nhưng chúng ta, bằng lòng thành và ý chí phải vượt qua “định mệnh” không hay này.
Về bản thân người Việt, thân hình nhỏ bé, tuổi thọ thấp, sức lực kém, không bền bỉ, mà làm việc lại hay qua loa, tắc trách, đại khái nếu không nói là cẩu thả, nên nói chung năng suất kém.
Chúng ta thử nhìn xem, trong bất cứ một nhà ăn quốc tế như ở các trường Ðại Học có nhiều nhóm người thuộc nhiều nước thì nhóm nào nhỏ người nhất, lộn xộn và ồn ào nhất có nhiều phần chắc đó là nhóm người Việt. Nhóm này còn thêm cái tật hút thuốc, xả rác khá bừa bãi nữa.
Nay đã là đầu thế kỷ 21, thử nhìn lưu thông ở các thành phố lớn Việt Nam xem. Thật là loạn không đâu bằng.Người ngoại quốc nào đến Việt Nam cũng sợ khi phải hòa mình vào dòng xe cộ đó, và nhất là khi băng qua đường. Tỷ lệ tai nạn xẩy ra rất cao, ai cũng ta thán, thế mà bao năm qua vẫn mạnh ai nấy chạy, mạnh ai nấy đi. Những ngã năm, ngã bảy xe đông nghẹt mà hầu như không chia làn đường, nhiều nơi không có bệ tròn để đi vòng, không cảnh sát hướng dẫn lưu thông, Từ mọi phía xe cứ đổ dồn thẳng vào rồi mạnh ai người nấy tìm đường tiến lên. Ðã cấm đốt pháo được mà sao tệ nạn lưu thông đầy rẫy, mỗi một chuyện cỡi xe gắn máy phải đội nón an toàn đã bao năm qua vẫn chưa giải quyết được. Sống trong xã hội mà dường như có rất đông người Việt hầu như không muốn bất cứ một luật lệ nhỏ nào ràng buộc mình. Cứ làm đại, làm càn rồi tới đâu hay tới đó!?
Chúng tôi vẫn nghĩ, một dân tộc có văn hóa cao, thực sự hùng mạnh không thể nào nẩy sinh ra lãnh đạo tồi và chỉ biết xâu xé nhau. Chính tính xấu chung của người Việt mới nẩy sinh ra lãnh đạo tồi và chia rẽ mà sinh ra chiến tranh, chiến tranh mới đào sâu thêm hố chia rẽ và làm lụn bại dân tộc. Thất phu hữu trách mà, vận nước hôm nay là trách nhiện chung của mọi người, không chỉ có người lãnh đạo mà người dân cũng chung trách nhiệm.
Thử nhìn các lãnh vực văn, thơ, nhạc của chúng ta mà xem, đâu đâu cũng than mây khóc gió là chính. Ðồng ý là có nhiều chuyện buồn nên sáng tác nội dung buồn, nhưng buồn mãi vậy ích lợi gì, sao không tìm cách giải quyết cái buồn. Có biết đâu những tư tưởng yếm thế đó càng làm cho tình hình xấu thêm. Nếu có tư tưởng nào tích cực thì muôn đời vẫn chỉ thuần là tư tưởng, vì chính tác giả của tư tưởng ấy chỉ viết hay nói ra cho sướng, nói ra để lấy tiếng với đời, chứ chính họ không có trách nhiệm thực thi.
Những gì cụ Phan Bội Châu báo động, kêu than trong cuốn “Tự Thán” đã gần một thế kỷ qua mà như đang xẩy ra quanh đây thôi. Nếu chúng ta không có can đảm trị căn bệnh ngàn năm của mình thì dù có hết chiến tranh, dân Việt vẫn mãi mãi khó mà vươn lên được.
Chí sĩ Phan Bội Châu đã hy sinh cả cuộc đời vì nước, vào sinh ra tử không tiếc thân, thế mà trong cuốn “Tự Phán,” cụ đã thẳng thắn nhận đủ thứ lỗi về phần mình. Cụ hối hận nhất là không đủ tri thức về ngoại ngữ và tình hình thế giới. Nhưng trong đó, cụ cũng không quên nêu lên một số khuyết điểm chính của người mình thời đó. Như người lãnh đạo không lo cứu nước, dân không lo việc nước. Chỉ tranh thắng với nhau trên bàn cờ, hay cốc rượu, mà bỏ mặc vận nước cho ngoại xâm dầy xéo…
Ai cũng biết, Nhật Bản là một đảo quốc, đất hẹp, dân đông, nhưng người Nhật đã khéo léo thu thập tinh hoa thế giới để bồi đắp quê hương mình trở thành một cường quốc, đôi khi vượt qua cả những nước bậc thầy của họ trước đó. Thật là hiện tượng hiếm có, không mấy dân tộc nào làm được. Nhật Bản có thể ví như một nhà nghèo mà đông con, thế mà đã nuôi được cho tất cả các con ăn học thành tài. Nên đây thật là tấm gương lớn cho người Việt chúng ta học hỏi vậy.
Kinh nghiệm lịch sử cho thấy, Việt Nam và Nhật Bản thời cận đại và hiện đại đã có những chọn lựa hướng đi khác nhau.
Khi Pháp đòi Việt Nam mở cửa và đe dọa bằng cách bắn phá đồn Ðà Nẵng năm 1856, Việt Nam đã chủ trương bế môn tỏa cảng. Thế nên năm 1858, Pháp đem 14 tàu chiến và 3.000 lính đến bắn tan đồn lũy Ðà Nẵng. Phía Việt Nam chống cự đến cùng, để rồi bị thua và toàn quốc bị đô hộ 80 năm. Chúng ta có tính can trường và bất khuất, nhưng thiếu khôn ngoan về một tầm nhìn xa cho đất nước chăng?
Ðặc biệt Việt Nam hầu như chỉ dựa vào một cường quốc, khi sợ nước nào thì chỉ dựa theo nước đó, thiếu tầm nhìn toàn diện. Thật vậy, khi thấy Pháp Quốc mạnh thì bỏ Trung Hoa theo Pháp Quốc, rồi theo Nhật Bản, theo Hoa Kỳ hay Liên Xô. Theo đuổi chính sách như vậy, dễ bị một cường quốc lấn át và khi các cường quốc này yếu đi thì hoang mang, không biết trông vào đâu. Sau Thế Chiến Thứ 2, thế giới có phong trào giải thực, hàng chục quốc gia được độc lập một cách dễ dàng, riêng một số nhà lãnh đạo Việt Nam chọn con đường chiến tranh, hy sinh khoảng 4 triệu người và 30 năm. Ðiều này đã khiến quốc gia bị tụt hậu, trở thành chậm tiến và nhất là phân hóa, chưa biết bao giờ mới hàn gắn được.
Tại sao Việt Nam ở bao lơn Thái Bình Dương, vị trí địa lý chính trị cực kỳ quan trọng như vậy mà chỉ trở thành mục tiêu cho các đế quốc xâm lăng, còn không học hỏi để tự vươn lên được?
Tại sao các đế quốc nhìn ra vị thế quan trọng của Việt Nam mà chính người Việt lại không nhìn ra và tự tạo cho mình một vị thế tương xứng như vậy? Tại sao người Việt đã đầu tư quá nhiều vào chiến tranh mà chúng ta vẫn thiếu hẳn một đường hướng xây dựng, phát triển quốc gia thích hợp? Với lối phát triển quốc gia trong nhiều thế kỷ qua, bao giờ Việt Nam mới theo kịp các nước trung bình trên thế giới, tức ngang với tầm vóc đáng lẽ phải có về dân số và diện tích của Việt Nam?
Trong lúc đó, năm 1853, khi bị Hoa Kỳ uy hiếp, Nhật Bản cắn răng chịu nhục, quyết định bỏ chính sách bế môn tỏa cảng. Nhưng họ mở rộng ngoại giao, không chỉ với Hoa Kỳ mà với cả ngũ cường, thêm Anh, Pháp, Nga, Ðức… mặt khác, họ cố gắng học hỏi ở các nước ấy, để 30, 40 năm sau vươn lên ngang hàng. Nhưng Nhật đã bắt chước các đế quốc, đi vào con đường chiến tranh sai lầm, góp phần gây nên Thế Chiến Thứ 2, hy sinh khoảng 3,1 triệu người và đất nước tan hoang. Sau Thế Chiến Thứ 2, Nhật Bản đứng trước một tương lai cực kỳ đen tối chưa từng có. Nhưng họ đã chọn con đường xây dựng quốc gia bằng hòa bình, cố gắng làm việc, chỉ 25 năm sau, Nhật Bản lại trở thành cường quốc.
Giờ đây, vận nước vẫn còn lênh đênh, mà người lãnh đạo lẫn người dân, nhiều người vẫn như xưa, chưa thức tỉnh. Ðặc biệt, nay có cả mấy triệu người được ra nước ngoài, tri thức thăng tiến bội phần, nhưng chỉ có một phần nhỏ quan tâm tới cộng đồng và đất nước, còn phần lớn mạnh ai nấy lo làm giàu cá nhân… Thật là hỡi ơi!
Vài chục năm trước, chúng tôi có được đọc trong một cuốn sách, đại ý thuật lại lời một người trí thức Nhật với một người Việt ở Việt Nam ngay sau khi Thế Chiến Thứ 2 vừa chấm dứt năm 1945. Người Nhật ấy nói rằng, vì thua trận, từ nay đất nước Nhật Bản bước vào thời kỳ đen tối, còn Việt Nam sẽ thoát khỏi nạn thực dân, được độc lập và tương lai sáng lạn. Nghĩ vậy, thế nhưng người Nhật đã cố gắng phục hưng đất nước một cách nhanh chóng. Trong khi đó, tình hình Việt Nam đã không diễn biến như hoàn cảnh thuận lợi cho phép.
Tại sao có điều nghịch lý là sách giáo khoa Nhật Bản viết nước Nhật vốn “rất nghèo tài nguyên,” mà nay người Nhật xây dựng thành “giàu có,” còn sách giáo khoa Việt Nam có lúc viết nước Việt vốn “rừng vàng biển bạc” mà lại hóa ra “nghèo nàn?” Tại sao người Việt chỉ biết đem tài nguyên sẵn có và nông phẩm là thứ đơn giản và rẻ nhất đi bán? Dù ai cũng biết đây là thứ kinh tế mới chỉ ngang tầm thời trung cổ.
Ngay nước gần chúng ta như Thái Lan cũng ở tình trạng tương tự, nhưng khéo ngoại giao hơn, không tốn xương máu mà vẫn giữ được hòa bình để phát triển.
Do đó, điều chúng tôi muốn nhấn mạnh là không chỉ thu học kỹ thuật của người, mà cần để ý đến văn hóa, là mặt tinh hoa tạo nên tinh thần người Nhật hay người Ðức. Có tinh thần mạnh thì như họ, dù thua Thế Chiến Thứ 2, cũng nhanh chóng vươn lên. Tinh thần yếu thì dù đất nước có giàu có cũng sẽ bị lụn bại đi như nhiều đế quốc trước đây trong lịch sử.
Vậy người Việt bị thua kém, tụt hậu vì những khâu nào? Tại sao đa số người Việt mua thực phẩm là món ăn vật chất hàng ngày, có thể mua nhạc hàng tháng để giải trí mà có khi cả năm mới mua một cuốn sách là món ăn tinh thần? Tại sao, người Việt dù có 2 triệu ở hải ngoại hay 80 triệu ở quốc nội, mỗi tựa sách (đầu sách) cũng chỉ in trung bình khoảng 1.000 cuốn? Như vậy người Việt có thực sự chăm tìm tòi, học hỏi không? Nếu bảo rằng sách đắt thì số người Việt tới thư viện sao cũng không cao? Nói chung, không có dân tộc nào tiến mạnh mà sách vở lại nghèo nàn. Bởi chính sách vở là kho kiến thức, làm nền tảng để phát triển. Người Nhật tiến mạnh được là nhờ họ biết tích lũy kinh nghiệm. Người đi trước khi học hỏi, họ ghi chép rất cẩn thận, sau này nhiều người trong số đó viết sách để lại cho người đi sau và cứ thế.
Có những người Việt giỏi, nhưng không chị khó viết sách để lại, nếu người ấy mất đi thì bao nhiêu kinh nghiệm tích lũy hàng mấy chục năm cũng mất theo luôn, thật là uổng phí. Hơn nữa, ai cũng rõ, nếu hiểu biết chỉ được thu thập thuần bằng binh nghiệm chưa hẳn đã là chính xác và phổ quát, lúc viết sách, người viết sẽ phải tham khảo rất nhiều, khi đó, từ các suy nghĩ cho tới dữ kiện mới dần dần được hoàn chỉnh hơn. Tại sao người Việt ở cả trong và ngoài nước được kể là học khá, nhất là về toán, mà không tìm ra một công thức hay có được một phát minh thực dụng đáng kể nào? Tại sao lúc nào cũng đầy người tụ ở quán cà phê và hiệu ăn mà không hề nghe có lấy được tên một nhà thám hiểm Việt Nam nào? Tại sao chúng ta thiếu hẳn óc tìm tòi, mạo hiểm, nhẫn nại và cố gắng?
Người ngoại quốc nào nghe người Việt nói cũng thấy lạ, thấy hay, vì líu lo như chim, âm thanh trầm bổng như có nhạc. Bởi tiếng Việt có khoảng 15.000 âm với 6 dấu thinh/giọng, lên xuống như “sắc, huyền;” uốn éo như “hỏi, ngã;” rung động như “r”… thế nhưng, đa số người Việt không biết gì về nhạc cả. Trong khi tiếng Nhật rất nghèo nàn về âm, chỉ có 120 âm, mà đa số người Nhật rất giỏi nhạc, có nhiều nhạc trưởng hòa tấu hàng quốc tế, còn đi sửa các dàn organ cho cả Âu Châu… Người Việt hầu hết chỉ biết mua nhạc cụ chơi, tới khi hỏng thì chịu, thấy tình trạng bết bát quá, chính người Nhật phải qua sửa giúp nhạc cụ của dàn nhạc giao hưởng Việt Nam khoảng đầu thập niên 90.
Trong tiến trình phát triển quốc gia, cụ thể là trên bình diện kinh tế, từ khâu đầu tư, tụ vốn, lập công ty, khai thác nguyên liệu, nhiên liệu, nghiên cứu, sản xuất, cải tiến, quản lý phẩm chất, quản lý tài chính, quảng cáo, buôn bán, phân phối, bảo trì, tái biến chế, bảo vệ môi sinh… Tất nhiên làm ăn cá thể thì người Việt thường chỉ mạnh ở khâu buôn bán nhỏ hoặc kinh doanh hiệu ăn lấy công làm lời.
Ngay khâu buôn bán, người bán thường chú trọng mua hàng ngoại hạng nhất về bán kiếm lời và người tiêu dùng cũng lo bỏ ra thật nhiều tiền tìm mua hàng ngoại hạng nhất để khoe mà nhiều khi không biết dùng hoặc không cần dùng tới! Tại sao lại chuộng “hàng ngoại” đến như vậy? Hàng hóa ở Việt Nam ngày nay khá nhiều, nhưng người Việt không tự sản xuất lấy được khoảng 10% trong cấu thành sản phẩm đó. “Sản xuất” nếu có, “hàng nội” nếu có, thực ra chỉ là đốt giai đoạn, dùng máy ngoại quốc rồi nhập vật liệu và làm gia công. Sau này, khi máy hư hỏng thì lại mua máy mới, không dần dần tự chế máy thay thế như người Nhật hay Hoa được.
Cạnh tranh trong thương trường, người Việt thường tìm cách hạ nhau, coi thành công của người khác là thiệt hại của mình; như bầy cua trong rọ, cứ kẹp nhau để rồi kết quả là không con nào ra khỏi rọ được. Người Hoa Kỳ có châm ngôn làm ăn đại ý rằng: “Cạnh tranh là tự cải tiến sản phẩm của mình chứ không phải bỏ thuốc độc vào hàng của người khác.” Người Nhật thì chủ trương: “Khách là nhất. Khách nuôi nhân viên chứ không phải chủ, phải làm sao cho vừa lòng khách.”
Sự phồn vinh rất “giả tạo” hiện nay ở Việt Nam là do sự cởi mở về kinh tế, nhưng phần lớn là do tiền từ bên ngoài. Trong gần 30 năm qua, Việt Kiều gởi về khoảng 30 đến 40 tỷ Mỹ Kim, cộng thêm một số tiền đầu tư của ngoại quốc 40 đến 45 tỷ MK (trong các công trình hợp doanh, phía đầu tư của Viện Nam chỉ chiếm khoảng 10% số này.) Tổng Sản Lượng Quốc Dân (GDP) trong thời gian đó khoảng 450 tỷ Mỹ Kim. Với số tiền khổng lồ đó, nếu có chính sách giáo dục, kinh tế tốt hơn và nhất là không bị quốc nạn tham nhũng thì mức sống của người dân có lẽ đã gấp hai, gấp ba lần hiện nay, mức chênh lệch lợi tức giữa người thành thị và nông thôn sẽ không quá xa. Ở hải ngoại cũng vậy, với nhà cửa rộng lớn, xe hơi sang trọng tất nhiên do nhiều nỗ lực cá nhân, nhưng yếu tố chính cũng là do may mắn từ môi trường thuận tiện sẵn có, như thể “đẻ bọc điều, chuột sa hũ gạo.” Chứ xét về bản chất, không khác với người trong nước.
Phải chăng các điều trên chỉ là những câu hỏi luôn làm trăn trở, bứt rứt một số rất ít những người Việt có tâm huyết với sự tồn vong của quốc gia, dân tộc. Phải chăng còn đại đa số thì không quan tâm và bằng lòng với công việc buôn bán nhỏ hay đi làm thuê hiện tại? Vì kiếm thật nhiều tiền cho mình và gia đình là quá đủ và hết thì giờ để nghĩ và làm thêm bất cứ chuyện gì khác? Thử hỏi như vậy Việt Nam sẽ đi về đâu?
Tất nhiên, đã là con người thì dân tộc nào cũng có đủ các tính tốt và xấu, nhưng người Việt dường như bị nhiễm nhiều tính xấu ở mức độ rất trầm trọng.
Chúng tôi xin mạo muội bày tỏ phần nào những ưu tư đối với đất nước và dân tộc. Xin tất cả chúng ta hãy cùng thành tâm nhìn lại mình, vì tương lai đất nước, để thế hệ mai sau có được cuộc sống đáng sống hơn, hãy tự chế để bỏ dần các khuyết điểm mà tăng tiến các ưu điểm.

Ðỗ Thông Minh

11 thoughts on “Tự Vấn: Người Việt Mạnh Yếu Chỗ Nào?

  1. Hình đại diện của Hoàng Ngọc-Tuấn Hoàng Ngọc-Tuấn nói:

    2/ Kenichi Tanaka không hề viết cuốn nào có tên “Người Nhật Xấu Xí”. Luận án tốt nghiệp của Kenichi Tanaka có nhan đề “Japan – The Strange Country” (Nhật Bản – Đất Nước Lạ Lùng). Mời xem ở link này:
    http://www.kenichi-design.com/JAPAN-The-Strange-Country

    Thích

  2. Hình đại diện của Hoàng Ngọc-Tuấn Hoàng Ngọc-Tuấn nói:

    Kính thưa ông Đỗ Thông Minh,
    Những điều ông trả lời vẫn không chính xác.

    1/ Ông vẫn chưa chứng minh được Đại sứ Nhật tại Argentina là ai? Tên gì? Viết cuốn “Người Nhật Xấu Xí” năm nào? Tên sách nguyên tác tiếng Nhật là gì? Nhà xuất bản nào ấn hành vào năm nào?

    2/ Kenichi Tanaka không hề viết cuốn nào có tên “Người Nhật Xấu Xí”. Luận án tốt nghiệp của Kenichi Tanaka có nhan đề “Japan – The Strange Country” (Nhật Bản – Đất Nước Lạ Lùng). Mời xem ở link này:

    3/ Ông viết: “Năm 2002, nghe nói ở Việt Nam cũng có cuốn “Người Việt Xấu Xí” của ông Trần Quốc Vượng…”

    – Điều này hiển nhiên là không đúng sự thật.

    – Ngay cả khi ông viết rằng từ năm 2003 ông Trần Quốc Vượng “định viết” cuốn “Những Thói Hư Tật Xấu Của Người Việt Nam Trước Công Cuộc Đổi Mới”, thì đó cũng chỉ là chuyện nghe lóm đồn đoán chứ KHÔNG CÓ BẤT CỨ MỘT BẰNG CHỨNG NÀO cụ thể.

    ====

    Cuốn “The Ugly American” (1958) thì tôi đã giải thích trong lời góp ý đầu tiên. Cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí” của Bá Dương do Nguyển Hồi Thủ dịch thì mọi người đều biết, nhiều người đã có mua và đã có đọc, nên khỏi cần tranh cãi.

    Thích

  3. Hình đại diện của ĐỖ THÔNG MINH ĐỖ THÔNG MINH nói:

    Mến gửi chị Thu Dung,
    Tôi xin trả lời:

    1. Hoàng Ngọc-Tuấn nói:

    25/02/2015 lúc 02:57

    Ông Đỗ Thông Minh viết: “Ðã từng có cuốn “Người Nhật Xấu Xí,” “Người Mỹ Xấu Xí” và mới đây có cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí” của ông Bá Dương… Năm 2002, nghe nói ở Việt Nam cũng có cuốn “Người Việt Xấu Xí” của ông Trần Quốc Vượng…” Ông Đỗ Thông Minh viết chỉ mấy câu đó thôi mà đã sai khá nhiều:

    1/ Sự thật là chưa có một người Nhật nào viết bất cứ cuốn sách nào có nhan đề “Người Nhật Xấu Xí”. Chỉ có 2 cuốn sách do người nước ngoài viết về Nhật Bản.

    – Cuốn 新丑陋的日本人 : 近距离观察, 解剖式批判 (Tân sửu lậu đích Nhật Bản nhân : Cận cự ly quan sát, giải phẫu thức phê phán) của một người Tàu lấy bút danh là 金文学 Kim Văn Học, sinh năm 1962 tại thị xã 沈阳 Trầm Dương, tình 辽宁 Liêu Ninh. Cuốn này được ấn hành năm 2008 bởi 金城出版社 Kim Thành xuất bản xã, thuộc 国家保密局 Quốc Gia Bảo Mật Cục (Cục An Ninh Quốc Gia) của Trung Cộng. Tác giả Kim Văn Học này chuyên viết những cuốn sách bôi nhọ Nhật Bản và Nam Hàn.

    – Cuốn “The Ugly Japanese: Nippon’s Economic Empire in Asia” (1993) của tác giả người Đức Friedemann Bartu. Đó là một cuốn sách về kinh tế, phân tích và nhận rằng sự phát triển nhanh chóng của kinh tế Nhật Bản là dựa trên việc khai thác tài nguyên thiên nhiên và sức lao động từ các nước nhược tiểu. Năm 1994, cuốn này được dịch sang tiếng Nhật bới hai dịch giả Taichi Sakaiya và Motoko Kita.

    – – – – –

    Trả lời:

    a-

    PHẦN I: CÁC BÀI NÓI CHUYỆN

    NGƯỜI TRUNG QUỐC XẤU XÍ

    Diễn văn đọc tại Đại học Iowa (Iowa), ngày 24/09/1984.

    Đã nhiều năm nay tôi muốn viết một quyển sách dưới tên gọi “Người Trung Quốc xấu xí”. Tôi nhớ quyển sách “Người Mỹ xấu xí” sau khi viết xong đã được Quốc vụ viện Mỹ dùng làm tài liệu tham khảo cho sách lược của mình. Người Nhật cũng có một quyển “Người Nhật xấu xí”. Tác giả là Đại sứ Nhật tại Ác-hen-ti-na. Ngài Đại sứ này (sau khi viết ra cuốn sách đó) liền bị cách chức. Đấy có lẽ là cái khác nhau giữa Đông phương và Tây phương. Trung Quốc so sánh với Nhật Bản có lẽ còn kém một bậc. Giả thử tôi viết quyển sách này, có nhiều khả năng các vị phải vào tận nhà lao để đưa cơm cho tôi…

    http://www.google.com/url?sa=t&rct=j&q=&esrc=s&source=web&cd=13&ved=0CGsQFjAM&url=http%3A%2F%2Ffs.chungta.com%2FDownload.ashx%2F15BA853E0A124BF1A5F0D8D6140C9FC5%2F1%2FNguoi%2520Trung%2520Quoc%2520xau%2520xi.pdf&ei=sTzuVIOnAoupNoCkgrAE&usg=AFQjCNFPTmcnzgWeUdZchBXJtYnhIRDBNg&sig2=Lf6W9OpiEoOyWBNQYWm0RA

    b-

    Cách đây đã lâu, tôi đọc “người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Đài Loan), chưa bàn tới hay/ dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn “Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…”

    http://www.k6hvcsqg.com/

    c-

    NGƯỜI NHẬT XẤU XÍ

    Đây là một tác phẩm của Kenichi Tanaka; cũng đồng thời là luận án tốt nghiệp của anh. Anh thực hiện tác phẩm này với mục đích khiến cho người Nhật hiểu rõ hơn về những gì diễn ra hàng ngày tại Nhật Bản. Vì vậy, ở đây anh đặc biệt đưa ra những khía cạnh tiêu cực của đất nước này. Bởi những khía cạnh tích cực thì ai cũng có thể thấy được rất nhiều qua các phương tiện thông tin. Cái Tanaka muốn làm là thay đổi những gì “xấu xí” của con người Nhật Bản. Và cách anh chọn là cách mạnh mẽ nhất, thay vì nói “Bạn nên thế này, bạn nên thế kia…”.

    2/ Cuốn “Người Mỹ Xấu Xí” tức là cuốn tiểu thuyết “The Ugly American” (1958) của Eugene Burdick và William Lederer, được dựng thành cuốn phim “The Ugly American” (1963) bởi đạo diễn George Englund. Cuốn tiểu thuyết này không nói rằng “người Mỹ” nói chung (số nhiều / AmericanS) là xấu xí, mà chỉ mô tả tính cách của một người Mỹ (số ít = American) tức là kỹ sư Homer Atkins. Khi sống ở Mỹ thì Homer Atkins rất bình dị và sẵn sàng chịu lấm tay để làm bất cứ việc gì hữu ích, nhưng khi sang làm việc tại một nước giả tưởng tên là Sarkhan ở “Đông Nam Á” trong những năm cuối thập niên 40 – đầu thập niên 50, thì Homer Atkins lại trở nên kiêu ngạo, ồn ào và phô trương, không chịu khiêm tốn quan sát để hiểu đời sống văn hoá địa phương ở đó.

    Trả lời
    : Ai cũng biết là có cuốn này.

    3/ Ông Trần Quốc Vượng chưa bao giờ xuất bản cuốn sách nào mang tên là “Người Việt Xấu Xí”.

    Trả lời:

    Năm 2002, nghe nói ở Việt Nam cũng có cuốn “Người Việt Xấu Xí” của ông Trần Quốc Vượng…

    Đây là đoạn viết cũ, khi đó tôi nghe tin ông Trần Quốc Vượng đang biên soạn và dự trù cho xuất bản.

    Xin lưu ý tôi dùng từ “nghe nói” vì tôi biết được nhưng chuẩn bị của ông Vượng.

    Đây là bản viết sau đã bổ chính (in trong “5 Điều Tâm Cảm – 10 Điều Tự Vấn”, xuất bản năm 2014):

    12- Từ năm 2003, Giáo Sư Khảo Cổ kiêm Cổ Sử Trần Quốc Vượng (1934-2005) định viết cuốn “Những Thói Hư Tật Của Người Việt Nam Trước Công Cuộc Đổi Mới”, nhưng còn đang giai đoạn chờ duyệt nội dung thì đã mất.

    Cái tên “Người Việt Xấu Xí” để trong ngoặc kép là để chỉ chung loại sách trong khuynh hướng đó. Nên đoạn văn ấy là những gì chúng tôi thu thập được.

    =======

    Tôi tự hỏi: có lẽ cái tính “viết mà không chịu tra cứu” và “đọc mà không chịu tra cứu” là một trong những tính “xấu xí” của người Việt chăng?

    Vậy thì tôi có đọc và tìm hiểu chứ không phải viết-đọc mà không tra cứu.
    Xin chi đưa lên và tôi sẵn sàng trả lời tiếp.
    Mến chúc vui mạnh.
    Đ T Minh

    Thích

  4. Hình đại diện của Hoàng Ngọc-Tuấn Hoàng Ngọc-Tuấn nói:

    Ton-Nu Thu-Dung à, Tuấn vẫn luôn quý mến ông Đỗ Thông Minh vì ông ấy đã làm nhiều điều tốt và công ích. Tuy nhiên việc viết cần phải tôn trọng những nguyên tắc căn bản. Một bài viết khả tín, nghiêm túc, thì KHÔNG DỰA TRÊN SỰ NGHE LÓM, NGHE ĐỒN, mà phải có BẰNG CHỨNG.

    1/ Ông Đỗ Thông Minh NGHE NÓI, không có bằng chứng, mà đã dám viết ra, là SAI, vì ông Trần Quốc Vượng chưa từng xuất bản “cuốn sách” đó, và cũng chưa từng có ai trích được một trang nào của “cuốn sách” NGHE NÓI đó.

    2/ Hiệu Minh blog cũng VIẾT THEO KIỂU NGHE LÓM: “ông đại sứ Nhật ở Argentina lại viết cuốn “Người Nhật xấu xí”. — Ông đại sứ Nhật ở Argentina là ai? Tên gì? Viết “cuốn sách” đó năm nào? Nhan đề tiếng Nhật là gì? Do nhà xuất bản nào ấn hành vào năm nào?

    TẤT CẢ NHỮNG KIỂU VIẾT LÁCH THEO LỜI NGHE LÓM, NGHE ĐỒN, THIẾU BẰNG CHỨNG, THÌ ĐỀU BẤT KHẢ TÍN, VÔ GIÁ TRỊ.

    Thích

  5. Hình đại diện của Thảo Nguyên Thảo Nguyên nói:

    Một bài viết thấu tình đạt lý .
    Xin cảm ơn tác giả Đỗ Thông Minh
    ( có phải tg là người đã vận động cứu giúp các thuyền nhân tại Nhật và là một học giả từng đi nói chuyện nhiều nơi trên thế giới không hả Tương Tri ?)

    Thích

  6. Người Việt Xấu xí1/Đọc-Viết không tra cứu!?Sao phải thế?Niềm Tin tuyệt đối của người đọc Tài liệu ,Sách báo… đã xuất bảnTất nhiên chắc chắn đã qua kiểm duyệt rồi?Cho nên ,đối với những cây Bút kỳ cựu tài ba thì;”Xác suất sai rất ít?Khi họ đặt bút lên Viết là Rất chuẩn?”

    Thích

    • Xác suất sai trong bài này hầu như không có , bạn Ái Trinh.Mình chịu trách nhiệm về bài đăng của Tương Tri mà.
      (Đôi khi có sai sót chút đỉnh là lỗi tại D.)
      Nhưng như anh Đỗ Kh nói : Tội D.
      Đừng ném vào D. viên sõi
      Dù D. lầm lỗi thế nào
      Hãy ném vào D. hạt cát
      Là D. cũng đủ nghẹn ngào…

      Thích

  7. Hình đại diện của Hoàng Ngọc-Tuấn Hoàng Ngọc-Tuấn nói:

    Ông Đỗ Thông Minh viết: “Ðã từng có cuốn “Người Nhật Xấu Xí,” “Người Mỹ Xấu Xí” và mới đây có cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí” của ông Bá Dương… Năm 2002, nghe nói ở Việt Nam cũng có cuốn “Người Việt Xấu Xí” của ông Trần Quốc Vượng…” Ông Đỗ Thông Minh viết chỉ mấy câu đó thôi mà đã sai khá nhiều:

    1/ Sự thật là chưa có một người Nhật nào viết bất cứ cuốn sách nào có nhan đề “Người Nhật Xấu Xí”. Chỉ có 2 cuốn sách do người nước ngoài viết về Nhật Bản.

    – Cuốn 新丑陋的日本人 : 近距离观察, 解剖式批判 (Tân sửu lậu đích Nhật Bản nhân : Cận cự ly quan sát, giải phẫu thức phê phán) của một người Tàu lấy bút danh là 金文学 Kim Văn Học, sinh năm 1962 tại thị xã 沈阳 Trầm Dương, tình 辽宁 Liêu Ninh. Cuốn này được ấn hành năm 2008 bởi 金城出版社 Kim Thành xuất bản xã, thuộc 国家保密局 Quốc Gia Bảo Mật Cục (Cục An Ninh Quốc Gia) của Trung Cộng. Tác giả Kim Văn Học này chuyên viết những cuốn sách bôi nhọ Nhật Bản và Nam Hàn.

    – Cuốn “The Ugly Japanese: Nippon’s Economic Empire in Asia” (1993) của tác giả người Đức Friedemann Bartu. Đó là một cuốn sách về kinh tế, phân tích và nhận rằng sự phát triển nhanh chóng của kinh tế Nhật Bản là dựa trên việc khai thác tài nguyên thiên nhiên và sức lao động từ các nước nhược tiểu. Năm 1994, cuốn này được dịch sang tiếng Nhật bới hai dịch giả Taichi Sakaiya và Motoko Kita.

    2/ Cuốn “Người Mỹ Xấu Xí” tức là cuốn tiểu thuyết “The Ugly American” (1958) của Eugene Burdick và William Lederer, được dựng thành cuốn phim “The Ugly American” (1963) bởi đạo diễn George Englund. Cuốn tiểu thuyết này không nói rằng “người Mỹ” nói chung (số nhiều / AmericanS) là xấu xí, mà chỉ mô tả tính cách của một người Mỹ (số ít = American) tức là kỹ sư Homer Atkins. Khi sống ở Mỹ thì Homer Atkins rất bình dị và sẵn sàng chịu lấm tay để làm bất cứ việc gì hữu ích, nhưng khi sang làm việc tại một nước giả tưởng tên là Sarkhan ở “Đông Nam Á” trong những năm cuối thập niên 40 – đầu thập niên 50, thì Homer Atkins lại trở nên kiêu ngạo, ồn ào và phô trương, không chịu khiêm tốn quan sát để hiểu đời sống văn hoá địa phương ở đó.

    3/ Ông Trần Quốc Vượng chưa bao giờ xuất bản cuốn sách nào mang tên là “Người Việt Xấu Xí”.

    =======

    Tôi tự hỏi: có lẽ cái tính “viết mà không chịu tra cứu” và “đọc mà không chịu tra cứu” là một trong những tính “xấu xí” của người Việt chăng?

    Thích

    • Cái Tôi Tự Hỏi :…. của Hoàng Ngọc-Tuấn là MỘT TRONG NHỮNG…
      thật vậy , cảm ơn Tuấn đã nói cái sự thật mất lòng …
      NHƯNG :
      D. có đọc những điều ( và D. trích dẫn dưới đây) Tự thấy ông ĐỖ THÔNG MINH CHẲNG SAI CHI CẢ Tuấn ơi.
      -Ông viết NGHE NÓI ÔNG VƯỢNG viết NGƯỜI VIỆT XẤU XÍ, (VN om sòm năm đó , GIÓ O phỏng vấn ổng chối ),nhưng sau ổng ko viết nữa thì ai cấm ???
      -Có quyển NGƯỜI NHẬT XẤU XÍ do ông đại sứ Nhật viết đó Tuấn à.
      D. rất vui khi bạn bè luôn tiếp tay nhau để làm sáng tỏ những nghi vấn văn chương , lịch sử và mọi điều khác.
      D. biết D. không cô đơn trong đam mê của mình vì bên cạnh luôn có những người bạn tốt . Cảm ơn Tuấn một lần nữa .

      1/Trích từ Tự Vấn của Đỗ Thông Minh :

      Năm 2001, có cuốn “Tổ Quốc Ăn Năn” của ông Nguyễn Gia Kiểng, cuốn sách đào sâu nhiều khuyết điểm trong văn hóa, lịch sử nhưng có nhiều dữ kiện khó xác định và đi quá xa gây ra nhiều tranh luận và cuốn “Văn Hóa Trì Trệ Nhìn Từ Hà Nội Đầu Thế Kỷ 21″ của bà Lê Thị Huệ đã nêu lên nhiều khuyết điểm của người mình. Năm 2002, NGHE NÓI ở Việt Nam cũng có cuốn “Người Việt Xấu Xí” của ông Trần Quốc Vượng…

      2/.Trích từ Hiệu Minh blog :

      Thói quen của con người không thích bị chê, chỉ thích được khen. Viết chê bai rất khó lọt tai, nhất là ai dám viết sách về mảng tối văn hóa của một dân tộc. Tuy nhiên, nhiều quốc gia đã in sách về sự xấu xí của dân tộc mình. Người xứ Gabrovo (Габрово – Bungaria) tự giễu tính ky bo kẹt xỉn của mình bằng “Truyện cười Gabrovo”. Ban tổ chức thi truyện Gabrovo cũng rất keo. Họ thông báo trao giải rất cao cho ai gửi truyện thú vị nhất về sự ky bo. Dân chúng ào ào gửi truyện đến. Cuối cùng ban tổ chức tuyên bố, không có truyện nào hay nhất để…quỵt luôn tiền thưởng, nhưng sách được xuất bản. Khi viết “Người Trung Quốc xấu xí”, nhà văn Bá Dương (Bo Yang) đã viện dẫn, Chính phủ Mỹ coi cuốn “Người Mỹ xấu xí” như một tham khảo quan trọng để ra sách lược phát triển cho đất nước, tại sao Trung quốc không làm thế. Cuốn sách in ở Đài loan của ông đã được phát hành ở Trung Hoa lục địa những năm 1980, dù lúc đầu bị cấm và bị lên án tơi bời. Tuy là dân ngoại giao, lẽ ra phải nói về cái hay cái đẹp của dân tộc, ông đại sứ Nhật ở Argentina lại viết cuốn “Người Nhật xấu xí”. Người Nhật vốn kín đáo, không thích phô cái xấu của mình. Năm 1950, một nhà báo Mỹ viết cuốn sách về lớp tiện dân Ấn sống bẩn thỉu, vô văn hoá bị cả nước Ấn độ lên án. Người cha tinh thần Mahatma Gandhi, khi đọc xong cuốn sách liền nói “chúng ta nên đi cọ chuồng xí thì hơn”. Nói rồi, ông cùng các tông đồ đi quét dọn nhà vệ sinh. Và từ đó, người Ấn không còn tầng lớp tiện dân. Tai hoạ của dân tộc chính là chỉ nhìn thấy mầu hồng mà không nhìn thấy mầu xám. Hoặc định hướng cho hàng trăm triệu người “dân tộc ta vĩ đại nhất và mang trên vai những sứ mệnh lịch sử của thời đại”. Kết quả, ra đường tham gia giao thông, ai cũng thấy mình ”nhất” nên không biết nhường đường, xếp hàng mua vé thì “ta là vua tại sao phải đợi”. Trước kia, người Nhật dậy con cháu quá đỗi tự hào về “dân tộc Nhật là mặt trời mọc của nhân loại” nên đã thảm bại trong chiến tranh thế giới thứ hai. Sau đó, họ đã thay đổi trong sách giáo khoa cho học sinh “Nước Nhật nghèo lắm, không có tài nguyên. Các em không học giỏi, nước Nhật không thể tiến lên”. Bây giờ, người Việt Nam ta sang phương Tây khi được hỏi xuất xứ, đôi khi phải xấu hổ tự nhận vơ là người Nhật. Nước Mỹ nghiên cứu cái xấu xí để tìm ra đường đi lên của đất nước họ. Ngày nay, nước Mỹ có còn xấu xí hay không hoặc họ đang ở đâu trong thế giới này, chắc ai cũng biết…

      D. phải đi làm rồi , Khi về nói chuyện tiếp . D. luôn muốn minh bạch hóa mọi vấn đề .

      Thích

      • Hình đại diện của Hoàng Ngọc-Tuấn Hoàng Ngọc-Tuấn nói:

        Ton-Nu Thu-Dung à, Tuấn vẫn luôn quý mến ông Đỗ Thông Minh vì ông ấy đã làm nhiều điều tốt và công ích. Tuy nhiên việc viết cần phải tôn trọng những nguyên tắc căn bản. Một bài viết khả tín, nghiêm túc, thì KHÔNG DỰA TRÊN SỰ NGHE LÓM, NGHE ĐỒN, mà phải có BẰNG CHỨNG.

        1/ Ông Đỗ Thông Minh NGHE NÓI, không có bằng chứng, mà đã dám viết ra, là SAI, vì ông Trần Quốc Vượng chưa từng xuất bản “cuốn sách” đó, và cũng chưa từng có ai trích được một trang nào của “cuốn sách” NGHE NÓI đó.

        2/ Hiệu Minh blog cũng VIẾT THEO KIỂU NGHE LÓM: “ông đại sứ Nhật ở Argentina lại viết cuốn “Người Nhật xấu xí”. — Ông đại sứ Nhật ở Argentina là ai? Tên gì? Viết “cuốn sách” đó năm nào? Nhan đề tiếng Nhật là gì? Do nhà xuất bản nào ấn hành vào năm nào?

        TẤT CẢ NHỮNG KIỂU VIẾT LÁCH THEO LỜI NGHE LÓM, NGHE ĐỒN, THIẾU BẰNG CHỨNG, THÌ ĐỀU BẤT KHẢ TÍN, VÔ GIÁ TRỊ.

        Thích

Gửi phản hồi cho ĐỖ THÔNG MINH Hủy trả lời