DOANH DOANH…

vudinhhuy

DOANH DOANH 1

Ta lạc nhau rồi Doanh Doanh muội
Khúc Tiêu Cầm em thả về đâu
Cánh nhạn trôi se chiều quan tái
Kiếm Độc cô buông dưới thành sầu

Em về chưa lao xao rừng trúc
Ta tìm em dẫm nát Ta bà
Chủ quán đâu rót thêm rót nữa
Ta chờ người tình dẫu đã xa.

DOANH DOANH 2


ta nghịch đạo
phản đồ
sao em đến
hở Thánh cô
trong ngần
Ta bà không chốn dung thân
ơn em vô lượng
mùa Xuân hải hà
cõi tình là chốn yêu ma
xác thân lãng tử
mù lòa trái tim
một ngày
em vỗ cánh chim

ta buồn
nhưng chẵng thèm tìm
Cafe nhấm nháp
lim dim phận người.

VŨ ĐÌNH HUY

NGẪU HỨNG ƠI À…

vudinhhuy

Theo em
bước xuống vườn cà
Tầm xuân biêng biếc
ơi à vào mơ

Ơn em
phút ấy tình cờ
Câu thơ ngẫu hứng
ởm ờ trầu cau

Bao giờ
thắm được môi nhau
Mở trang Lục Bát
rối nhàu
vần thơ

Ta về
thả chiếc thuyền mơ
Ôm Cầm
đợi bóng
bên bờ nhân duyên

Ngày xưa
em vén tay tiên
Qủa cầu lơ lững
nghiêng nghiêng
đêm này .

Vũ Đình Huy

QUI NHƠN…

vudinhhuy

Thành phố của anh
Con đường nào cũng đi về biển
Chẵng còn lối nào trốn được em
Con sóng cợt đùa xô rồi lại dạt
Đôi chân trần em thả bước Lọ Lem

Biển và em tham lam sông suối
Bao thác ghềnh lòng có an nhiên
Em ngọt mật,điêu ngoa anh biết
Sóng lại ùa lên ve vuốt muộn phiền

Đứng trước biển anh thấy mình thơ dại
Ngoái về em sương khói xa xôi
Ừ thì anh một đời nông nổi
Lỗi tại em và biển đấy thôi

Chiều phương Nam Lục bình ngan ngát tím
Anh lại cầm nhầm nỗi nhớ mầu xanh
Nụ cười thiên thần con sóng bủa quanh
Cánh tay nào lại choàng qua anh
là em…hay biển.

VỤ ÁN CON GÀ CHỌI

vudinhhuy

Ngài Đỗ ngui vỗ bàn, đảo mắt nhìn chung quanh rồi trầm giọng.
– Tình hình là như vậy,kẻ thù hiện tại của chúng ta chính là…nhân dân.
Mấy trăm con người im lặng,hồn vía lên mây.
Tất nhiên hôm ấy Ngài Đỗ ngui phát biểu nhầm.Mặc dầu Ngài đã trải qua một vài khóa bổ túc chính trị ngắn hạn và rất khẩn trương bồi dưỡng kiến thức .Nhưng như một cầu thủ nghiệp dư trong trận cầu chuyên nghiệp,ngài vẫn để lại một khoảng trống mênh mông phía sau . Ngài không có lỗi khi vô tình dựng lên vở hài kịch trên sân cỏ. Lỗi là ở chiếc áo,chiếc áo mới quá rộng so với thân thể còm nhom của Ngài . Đêm hôm í lẽ ra Ngài phải nói như sau ‘’ Hiện tại kẻ thù của chúng ta vẫn còn trà trộn trong nhân dân’’.

Trong thời gian phụ việc ở Khu phố,Ngài Đỗ ngui thường xuyên căn dặn tôi.
– Làm bất cứ việc gì cũng phải giao cấu,giao cấu cho đàng hoàng,rành mạch,giao cấu để rút kinh nghiệm cho công việc,để làm tốt công tác trên giao.Thật tình năm í tôi chưa biết giao cấu,tôi vưỡn còn trinh nguyên.Xin thề.

Đỗ ngui đưa tay chỉ tủ hồ sơ,giấy tờ của Khu phố bảo tôi.
– Có chuyện là phải hủy ngay,không được để lọt vào tay bọn CIA.Tôi giả vờ hỏi.
– Tình hình sao rồi chú.
– Rất nguy hiểm,không được chủ quan.Tao còn lạ gì bọn C.I.A.Ngày nào còn Đỗ ngui tụi nó đừng hòng.Và đúng như vậy,trong suốt nhiệm kỳ của Đỗ ngui bao nhiêu tài liệu cực kỳ bí mật của Khu phố vưỡn y nguyên.

Cu Hà nhăn mặt nói dí tôi.
– Mày coi Thằng cha Đỗ ngui chứng lý lịch cho tao nè. Uỷ ban Phường biểu tao về địa phương xác nhận lại.Tôi dở ra xem phần xác nhận của Khu phố,ngài Đỗ ngui hạ bút đúng bốn chữ’’ đương sự vô sự ‘’.Tôi cười ha hả.
– Dzậy là mày lành lặn ha,đầu,mình,mặt mũi,tứ chi… hông có sao.

Khoảng giữa năm một ngàn chín trăm bảy mươi bảy.
Tôi vừa hoàn thành nghĩa vụ thanh niên xung phong trở về.Thay mặt chính quyền Khu phố Ngài Đỗ ngui lập tức vinh danh tôi. ‘’Đây là một tấm gương sáng,là một bông hoa thơm trong vườn Bác ‘’.Thơm phưng phức được mấy ngày.Hoàn cảnh gia đình khó khăn quá,tôi xin vào Hợp tác
xã cơ khí gần nhà.Ban Quản trị Hợp tác sắp tôi vào Tổ thợ rèn . Công việc của tôi khá nặng, đập búa tạ tám ký, hai buổi mỗi ngày.Sức thanh niên tôi không ngại,chỉ sợ đói.Đưa lên đập xuống chừng giờ đồng hồ là đói rã ruột.Đói, nhưng tiền đâu mà ăn,buổi điểm tâm thường xuyên của tôi là tô cơm nguội.Thu nhập hàng tháng của Hợp tác xã tôi được hai mươi mốt ký gạo và một ít tiền còm. Tôi chịu đói được,nhưng khốn nỗi đói quá tay run đập búa không chính xác. Tôi nghĩ ra một cách .Có lần em thư ký Hợp tác xinh như mộng trợn mắt thấy tôi bưng nguyên ca nước trà nốc một hơi.Tôi thở hồng hộc giải thích.
– Càng… uống nước, anh… càng yêu em.

Trong hàng trăm thanh niên ở Khu phố không hiểu sao ngài Đỗ ngui lại chọn đúng tôi làm….Trương Long,Triệu Hổ.Với tôi đó là công việc chẵng đặng đừng.Buổi chiều về nhà sau công việc tôi mệt nhừ người,ăn vội miếng cơm rồi lao ra trụ sở Khu phố giúp việc cho Đỗ ngui.Công việc chẵng có gì,tôi bắt loa gọi bà con trong Khu phố đi họp.Đầu buổi họp tôi giới thiệu thành phần tham dự,thường thường cũng có vài vị ở trên xuống nói chuyện chủ trương,chính sách.Thời gian còn lại là thời sự địa phương, là Live show của ngài Đỗ ngui . Nhiều lúc cũng vui,nghe Đỗ ngui nói chuyện cười đau bụng,thường trong mỗi buổi họp Khu phố người ta cũng lượm lặt được vài câu đao to búa lớn của Đỗ ngui để xả tress vào ngày hôm sau. Cười nhưng phải bụm miệng, cười là không nghiêm túc,không đồng tình.Ai mà dám.Thỉnh thoảng dăm ba ngày tôi phải viết bản tin rồi đọc trên loa,một bản tin tổng hợp từ nước ngoài,trong nước cho đến… khu phố.Lúc đầu làm chưa quen,sau vài lần tôi thấy nhỏ…như cọng cỏ, chỉ là sao chép dí lại thêm thắt tí đỉnh là xong.Cam đoan bản tin của tôi hồi đó rất hoành tráng không thua kém gì… VTV1. Dần dà Đỗ ngui tin tưởng giao cho tôi phụ trách phổ biến những vấn đề xã hội,chẵng hạn như.Sinh đẻ có kế hoạch,phòng chống tệ nạn hay thế nào là nếp sống văn minh vv…Tôi làm tất tần tật,xem chừng Đỗ ngui dzô cùng ưng cái bụng.Từ ấy, đi đâu Đỗ ngui cũng tìm cớ gọi tôi,một vài ngày là có ăn uống,tiệc tùng,không người này mời cũng người khác,không lý do nọ cũng lý do kia.Hồi những năm đầu giải phóng người ta sợ lắm,Trưởng Khu phố uy quyền không thua gì Bao chửng.Hồi đó chưa có luật nên tâm lý ai cũng hãi,nguy cơ ập xuống đầu không biết lúc nào.Với tôi,tôi muốn lấy lòng Đỗ ngui,bởi vì bố tôi đang đi cải tạo vô thời hạn.Có đóng góp cho địa phương cũng là một yếu tố xem xét. Tôi nghĩ đơn giản như vậy.

Dạo này Đỗ ngui quý tôi ra mặt,một vài lần Đỗ ngui giới thiệu tôi với các vị khách.’’Nó là thằng cháu hàng xóm, kết bạn với con bé Ái Liên ở nhà’’.Tôi nghe phát hãi.Ái Liên là Trưởng nữ của ngài Đỗ ngui, năm í Ái liên chừng mười sáu,mười bảy.Nếu nói theo ngôn ngữ của nhà văn Vũ trọng Phụng thì. ’’ Nàng có cái nhan sắc của một người đàn ông xấu giai’’. Một vài lần tôi đang soạn thảo đơn từ với Đỗ ngui, cô í đến dịu dàng ,đong đưa đặt xuống bàn ly nước chanh.’’Anh Huy uống nước cho phẻ nghen ‘’. Có lần tôi chứng kiến Ái liên song tấu với một nữ cao thủ hàng xóm. Cô í hoàn toàn làm chủ trận địa,phát âm tròn vành rõ chữ,âm vực rộng,ngôn từ phong phú đa dạng.Kết quả, nữ cao thủ hàng xóm tắt đài và …bỏ của chạy lấy người. Ngẫm nghĩ một hồi.Tôi giật mình.Đỗ ngui vừa gợi ý nhờ tôi đưa cô í về quê ăn giỗ.Dứt khoát tôi phải tìm cớ từ chối.Tôi không thể làm phò mã Đỗ ngui,dứt khoát không bao giờ có chuyện… Kiều bán mình chuộc cha tập hai.

Một ngày đầu tháng sau khi nhận lương,tôi rủ Hà và Long là hai thằng bạn trong xóm đi nhậu.Hồi đó chưa đứa nào biết nhậu,ba đứa vào quán cóc gọi một lít rượu nếp có pha cồn và dĩa mồi.Lít rượu nếp cạn cũng là lúc ba thằng bừng bừng hào khí Lương sơn bạc. Câu chuyện xoay quanh thời thế và cuối cùng dừng lại ở Z.28 Đỗ ngui.Chắc các bạn còn nhớ nhà văn Người thứ Tám,tác giả bộ truyện gián điệp nhiều tập trong đó nhân vật chính là Z.28 tức Đại tá Tống văn Bình,một nhân vật huyền thoại với những điệp vụ bất khả thi. Chúng tôi nhất trí chọn bí danh này cho Đỗ ngui,ngài Đỗ ngui cũng là một điệp viên xuất sắc lại đẹp trai chưa có vợ, chỉ mới có tám đứa con vừa giai vừa gái , và ngài cũng giỏi giang vô cùng tận, ở cách xa nửa vòng trái đất,ngài vẫn tường tận và đập tan tác mọi hoạt động của C.I.A.
Tôi khơi mào.
– Tụi bây có cách nào chơi Đỗ ngui một vố hông.
Bàn bạc một hồi,cu Hà vỗ đùi.
– Tao nghĩ ra rồi,có ai vừa biếu Đỗ ngui một con gà chọi đẹp lắm.Đỗ ngui rất quý.
Ba đứa chụm đầu lại và quất thêm một lít rượu nếp .Chuyên án Con gà chọi chính thức bắt đầu.

Chiều hôm í trời mưa bay bay.
Tôi lững thững đi ngang nhà Đỗ ngui,tay buông xuôi cầm nắm gạo rải từ từ.Trong vườn, con gà chọi của Đỗ ngui chạy theo.Cách đó mấy gian là nhà của cu Long.Cu Hà trùm áo mưa kín mít ngồi sụp bất động ngay lối đi.Con gà vừa tới,cu Hà chộp cứng cổ bẻ kêu cái rắc.Thế là xong,hai đứa bỏ vô bao trùm áo mưa lấy xe đạp chạy về nhà cu Hà.Tôi tà tà đi bộ về sau.
Nhà cu Hà hôm í không có ai,ba đứa bắt nước sôi làm thịt gà,gia vị và các thứ đã chuẫn bị đủ.Trời ơi là trời,thịt con gà chọi dai y chang cao su,ba thằng trợn mắt nhai rụng răng không được miếng nào. Cũng may còn soong cháo ba thằng húp tạm rồi dọn dẹp phi tang vật chứng.Trước Thiên Địa, ba thằng nâng ly rượu nếp đồng lòng thề thốt.Nếu mọi chuyện không như ý cũng dứt khoát không khai…Hai đồng chí đang nấp trong đống rạ.Nếu cần sẽ hy sinh rồi sử sách sẽ lưu danh … ba thằng ăn trộm.

Đỗ ngui căm lắm , nhưng khôn khéo giả vờ chuyện nhỏ bỏ qua .Phu nhân Đỗ ngui lại không như vậy,mụ đi lùng sục hết nhà này đến nhà khác rồi chửi toang toác.Đỗ ngui can ngăn mấy cũng không được.Chẵng mấy chốc ai cũng biết,cả Khu phố chỗ nào cũng kháo. Người ta giả vờ chia sẻ nhưng trong bụng thì khác.Đỗ ngui đi đâu cũng có người hỏi.
– Sao anh Ngui,anh tìm ra thủ phạm chưa.
– Tui nói anh Ngui nghe nghen,chẵng thà tụi tui mất,chứ anh để tụi nó lấy là không được.Hay là có âm mưu,tổ chức nào đứng sau hông anh.
– Thằng nào dại quá,dám vuốt râu hùm.Chừng nào đưa ra luật pháp dzậy anh Ngui.
– Làm trắng đen rõ ràng nghen anh Ngui,anh là niềm tự hào của Khu phố mà .
– Chắc con gà đi lạc đâu đó.Đỗ ngui bỏ đi đánh trống lảng.

-Mày có nghi thằng nào không Huy.Đỗ ngui hỏi.
– Chuyện gì vậy chú.
– Thì chuyện tao mất con gà,không biết thằng nào.Nó gan thiệt.Tao điều tra quanh đây không có ai đáng ngờ. Bữa hôm đó,khu này chỉ có mình thằng Long ở nhà.
Tôi giật thót mình.
– Không phải đâu chú ơi,bữa đó thằng Long đạp xe tới nhà rủ con đi uống café.
– Vậy hả.Đỗ ngui trầm ngâm.

Từng ngày từng tháng lặng lẽ trôi qua trong nhịp tim hỗn loạn của ba thằng chúng tôi.Vụ án con gà chọi mờ dần rồi chìm hẵn để lại trong lòng Z.28 Đỗ ngui nỗi ngậm ngùi vô cùng tận.Một vụ án đáng lưu danh hậu thế,không biết nhân dân có còn nhớ không, riêng chúng tôi vẫn… nhớ như in. Thời gian sau đó tôi được đưa lên tham gia Đội văn nghệ và đội Thông tin lưu động của Phường.Một sự tình cờ may mắn,xem như tôi thoát khỏi Đỗ ngui và em Ái liên trầm ngư lạc… đạn.Nơi này tôi làm bạn với Tạ chí Thân,một Ma đầu giáo chủ,một nhân vật của thời loạn. Đó cũng là thời gian đáng nói,tôi cũng ấp ủ sẽ viết lại những kỹ niệm khó quên này.

VŨ ĐÌNH HUY

HOA VÀNG TRƯỚC NGÕ

vudinhhuy

Nhà em có hoa vàng trước ngõ.Tường thật là cao có dây leo kín rào .Nhà anh cuối con đường ngoại ô,vách thưa đèn dầu thắp,gió lùa vào từng cơn.Tuổi em cũng như hoa mới nở,vạn người thầm mong,được đưa đón chân em .Xót xa anh vẫn trắng tay hoài,sách đèn nợ chưa dứt,nên lận đận truân chuyên …

Cái con bé thật lạ,tối nào trước khi ngủ cũng hát với hò,mà nó cứ hát đi hát lại mỗi một bài không biết chán.Đêm nào nàng cũng nghe, riết rồi nàng thuộc lòng bài hát luôn.Nhiều lúc nàng bực mình, muốn mắng nó nhưng lại thôi .Con bé thật thà,dễ bảo lại chăm làm.Thời buổi này không dễ gì có người làm như vậy. Nàng thở dài, gập lại quyển truyện rồi đi vào phòng tắm.
Nàng nhìn lên trần nhà,đêm nay rồi cũng sẽ như mọi đêm,trằn trọc và trằn trọc.Đôi lúc nàng thèm được như nó,cái con bé người làm í, đặt lưng xuống là ngủ nên cái mặt nó lúc nào cũng tươi hơn hớn.Lại thêm một tiếng thở dài . Chưa bao giờ nàng cảm thấy cuộc sống vô vị như lúc này.
Ừ thì ngày xưa nhà nàng cũng có một giàn hoa,giàn hoa màu tím rơi rơi và lung linh trước ngõ.Ngày ấy cuộc sống nhẹ nhõm và vui lắm.Cái xóm quê nho nhỏ có hai dãy nhà đơn sơ đối diện, ở giữa là con đường đất nện, cỏ mọc xanh rì. Đi theo con đường này là chiếc cầu tre bắc ngang qua con sông nước trong vắt.Lũ con trai trong xóm cứ trần truồng từ trên cầu nhảy xuống.Hồi đó nàng mới bảy,tám tuổi gì đó. Nhưng nàng đã biết mắc cở ,đi qua cúi mặt rồi chạy một hơi bỏ lại phía sau tiếng cười chọc ghẹo .Nhà nàng bốn chị em gái,sân vườn lại rộng,nên bọn con gái trong xóm hay tụ tập.Trong các trò chơi, nàng thích nhất là trò nấu ăn.Cái lò,cái nồi bằng đất sét nho nhỏ,cả bọn phân công,đứa nấu cơm,đứa nấu canh,đứa thì à ơi ru búp bê ngủ.Cơm canh chín dọn ra,những đôi đũa,chén bát nhựa nhỏ bằng đồng xu.Mặt đứa nào cũng ám khói,vừa ăn vừa nhìn nhau cười.Lũ con trai thấy vui xin tham gia,nhưng bọn nàng dứt khoát không cho.Có một vài thằng thèm thuồng đi qua đi lại.Tội nghiệp nhất là hai anh em trai ở đối diện nhà nàng cũng bắt chước mua đồ hàng về tập nấu.Cơm sống,canh mặn.Bọn con gái nhìn qua lêu lêu.Hai anh em nhăn nhó mặt mũi dính lọ,vui ơi là vui.Sau này nàng thấy tội nên nói bọn con gái cho tham gia.Hai anh em hiền lắm,sai gì làm nấy không nhiều chuyện như bọn con gái.Con trai gì mà hay mắc cở,đôi mắt người nào cũng buồn buồn.Người anh tên là Luân,người em tên là Lạc.Ừ thì luân lạc.Nàng thở dài.Đôi khi cái tên cõng theo số phận con người.
Trời ơi,con gái trong xóm cả bầy,hai anh em không dòm ngó ai lại cùng để ý nàng.Mà nàng đẹp chứ bộ.Nhiều lần soi gương nàng thẹn thùng với bóng mình.Năm í nàng đã mười sáu,mười bảy gì rồi.Cái trò chơi nấu ăn dính lọ đã xa tít tắp.Bấy giờ mỗi lần gặp hai anh em nàng đâu dám nhìn, cứ cúi mặt mà đi.Đêm đêm người anh hay ngồi dưới hiên ôm đàn hát. Những bài hát có ca từ rất buồn và nhắn gửi.Nàng nghe và hiểu. Nàng khép mắt lại mơ màng ,hình như có một vị Hoàng tử đang quỳ xuống cầu hôn và đeo vào ngón tay nàng chiếc nhẫn xinh xắn lấp lánh.Những ca từ hàng đêm đều đặn ru nàng trôi vào giấc ngủ đầy mộng mị.Người em thì dạn dĩ hơn,thường qua nhà nàng chơi nhưng không dám nói năng gì.Thỉnh thoảng còn bày vẽ mang trái cây sang nhà cùng ăn với mấy chị em.Cô em út của nàng vừa ăn vừa chọc.
– Trái cây ngon ghê,em cám ơn anh Lạc dí chị Hai há.
Tội nghiệp anh chàng ,mắc cở mặt đỏ phừng phừng.
Rồi tất cả biến theo sương khói.Gia đình nàng chuyễn đi Sài gòn.Lần hẹn hò đầu tiên và cuối cùng của nàng với người anh ở bờ sông.Cái nắm tay và nụ hôn đầu đời phớt qua trên má làm nàng run rẫy.Đêm ấy có người thấy và méc lại với má nàng.Nàng bị một trận đòn khủng khiếp trong đời.Nàng khóc nhiều nhưng không van xin.Có một điều gì đó, đau đớn và xa xót hơn đòn roi vừa đến lại tan biến đi trong trái tim nhỏ bé của nàng.
Những ngày tháng trên đất lạ quê người nàng buồn và nhớ lắm.Cho đến khi người đàn ông trong đời nàng xuất hiện.Đó là một người đàn ông lớn hơn nàng mười lăm tuổi,đầy kinh nghiệm và biết chìu chuộng phụ nữ.Sau này nàng mới hiểu,có những cái ngỡ như là tình yêu nhưng không phải tình yêu.Rồi cái thai mỗi ngày mỗi lớn,rồi đám cưới vội vã.Người đàn ông đeo nhẫn cho nàng không phải là vị Hoàng tử có ánh mắt buồn và giọng hát xa xôi.Nàng bật khóc.
Chồng nàng là người đàn ông thành đạt,với bạn bè ông rất dễ dãi và hài hước.Nhưng với nàng ông lại khắt khe.Sự chênh lệch về tuổi tác cọng thêm tính cách gia trưởng, dần dần từng bước ông biến nàng thành con búp bê trong tủ kính.Nàng lặng lẽ thực hiện bổn phận làm vợ như một cái máy.Năm con gái nàng lên mười.Những giọt nước đã tràn ly.Cuộc hôn nhân giữa ông và nàng chính thức tan vỡ.
Nàng trở lại thăm quê,cái xóm nhỏ đã biến mất như trong chuyện cổ tích.Quê bây giờ đã là phố.Người bạn gái cũ kéo nàng về nhà.Bao nhiêu là chuyện thăm hỏi,trách móc .Hai chàng Hoàng tử của nàng đã định cư ở nước ngoài. Người anh thỉnh thoảng lại về nước hỏi thăm nàng và…chưa lấy vợ.
– Người bạn gái chép miệng.
– Chắc anh Luân có nợ kiếp trước với mày.Thôi bây giờ mày tính sao,để tao cho mày số điện thoại của ảnh ha.
– Nàng đưa mắt nhìn bâng quơ .
– Thôi bà ơi,tụi mình già hết rồi,đứa nào cũng gần năm mươi còn gì nữa.

– Lan ơi,con ngủ chưa.
– Dạ chưa,có chuyện gì hông cô.
– Con pha ly café sữa mang lên sân thượng cho cô nghen.
– Dạ.

– Con hát cho cô nghe,cái bài gì con hay hát đó Lan.
– Con hát vui thôi mà cô.
– Kệ nó,con hát lại cho cô nghe đi há.
– Dạ.
– Nhà em có hoa vàng trước ngõ,tường thật là cao,có dây leo kín rào.Nhà anh cuối con đường ngoại ô,vách thưa đèn dầu thắp,gió lùa vào từng cơn.Tuổi em cũng như hoa mới nở,vạn người thầm mong,được đưa đón chân em.Xót xa anh vẫn trắng tay hoài,sách đèn nợ chưa dứt,nên lận đận truân chuyên…..Chiều nao pháo bay đầy trước ngõ,tạ từ người yêu,dáng hoa đi lấy chồng…
– Thôi,bữa nay cô thấy con hát làm sao á.
– Con bé đưa tay lên miệng.
– Dạ, tại con buồn ngủ cô ơi.
– Vậy hả,thôi con xuống dưới ngủ đi.
– Dạ.
– Bóng tối và sự yên lặng phủ lên người nàng . Một lúc sau trên môi nàng nở nụ cười thẹn thùng.Nàng chậm rãi lấy chiếc điện thoại rồi bấm số,bàn tay run run, những con số đảo lộn…như mây trời.

VŨ ĐÌNH HUY

BÚP ƠI…

vudinhhuy
Tháng 6 năm 1976 gia đình tôi có danh sách đi Kinh tế mới.Ở nhà chẵng còn ai,bố tôi cải tạo không thời hạn,đứa em trai đi làm Công nhân đường sắt ở xa .Tôi vừa trở về.Mẹ tôi mắc bệnh tim bẩm sinh và cô em út bốn tuổi.Tôi lên Ủy ban Phường trình bày.Yêu cầu của tôi được chấp thuận. Thế là tháng sau tôi đi Thanh niên Xung phong.
Buổi chiều trước khi đi tôi vẫn chưa chuẫn bị,tiền bạc trong nhà đã cạn kiệt.Mẹ tôi thẩn thờ đi ra đi vào như một cái bóng.Biến cố 1975 , như một cú nốc ao đối với một người phụ nữ vốn hiền lành và yếu đuối như bà…Tôi đến bên cạnh…Mẹ ơi..ngày mai con đi Thanh niên xung phong một thời gian.Thế à….Bà buột miệng như một phản xạ,đôi mắt vẫn bơ phờ nhìn vào khoảng không.Tôi ôm cô em út nhìn quanh ngôi nhà.Ngày mai tôi lại đi.Ba năm rồi,từ ngày rời mái trường Trung học,những khúc quanh cuộc đời đã cuốn tôi đi.Có mấy khi tôi được tận hưởng những giây phút ấm áp của gia đình.
Đang lo nghĩ thì cu Hà bạn tôi đến.Hai đứa chở nhau xe đạp ra Khu bán quần áo cũ.Nó lựa mua cho tôi hai bộ đồ lao động,hai đôi giày vải bộ đội.Xong xuôi hai đứa vào quán Café.Hà giúi vào tay tôi….Tao chỉ có chừng này mày cầm lấy…Tôi mừng và xúc động.Thằng này vẫn còn bám gia đình.Nghĩ đi nghĩ lại tôi hỏi gặng…Mày nói thật nghen,tiền này ở đâu…Tao vừa chôm bà già,thấy mày tao xót ruột quá.Tôi nhìn nó rưng rưng.Kỷ niệm này tôi ghim chặt trong lòng và hơn hai mươi năm sau tôi đã trả lại Hà với cái giá quá đắt.Đó là chuyện về sau.
Nơi chúng tôi đến là Gia châm,một Huyện miền núi sát biên giới Kampuchia , cách Thị xã Pleiku khoảng sáu mươi cây số đường rừng.Trước năm 1975, nơi đây là chiến khu cũng là cứ địa FULRO.Địa bàn núi rừng mênh mông chỉ có những buôn làng người Thượng ở rải rác .Khi chúng tôi đến đã có một số dân định cư,họ là những hộ đi Kinh tế mới đợt đầu, còn có một số dân các nơi kéo về tìm hướng mưu sinh. Số Cán bộ địa phương là những người tham gia kháng chiến nghĩ hưu .Có lẽ đã quen thung thổ họ cũng chọn nơi này để lập nghiệp. Công việc của chúng tôi là xây dựng những cụm dân cư,làm đường,dựng nhà,trạm xá,trường học… v v …Nguyên vật liệu lấy từ rừng,những ngôi nhà được dựng đơn sơ bằng cột gỗ,tre và tranh.Năm giờ sáng chúng tôi thức dậy,vệ sinh cá nhân, ăn sáng.Cơm ăn no ,đồ ăn chẵng có gì,thông thường là bầu,bí nấu loãng với mắm ruốc,thỉnh thoảng có ít cá khô. Ăn xong cả bọn rựa lên vai đi vào rừng đốn các loại .Trưa ăn uống nghĩ ngơi tí chút, rồi vác cây về nhà,ăn cơm xong trời đã chập choạng.Ban đêm thỉnh thoảng có họp hành,còn không cứ ngồi trong lán nhìn ra .Ở đây buổi tối thường hay mưa, mưa lâm thâm hạt nhỏ bay bay loáng thoáng trong sương mù. Lạnh , buồn và nhớ. Mới lên chưa được một tháng ,nhiều cô đã khóc đòi về nhà. Biết đi đâu…. mươi ngày mới có một chuyến xe được kiểm soát chặt chẽ từ Thị xã Pleiku chở hàng hóa,thư từ và người có lý do chính đáng. Bấy giờ tôi là..xếp,Trung đội trưởng một Trung đội Thanh niên xung phong gần bốn chục người, trong đó khoảng một phần ba là nữ. Thỉnh thoảng tôi cũng bầy trò cho khuây khỏa .Những đêm trời thanh tôi kéo cả Trung đội ra bờ suối..luộc khoai mì, nhóm lửa và hát hò tưng bừng .Chỉ hát nhạc đỏ thôi, hót một bài ngoài danh mục là phiền phức ngay.
Trừ các khoản sinh hoạt , hàng tháng mỗi người chúng tôi còn dư vài đồng lương ,Số tiền còm cõi này chỉ đủ mua một ống kem đánh răng,một cục xà phòng nhỏ và uống được hai ,ba lần Café, hút thuốc Lào.Không có hàng quán tư nhân,chỉ có một cửa hàng Hợp tác xã bán hàng phân phối theo tiêu chuẩn.Muốn uống Café chúng tôi tìm đến nhà dân.Có một vài hộ bán chui . Dưới bóng đèn dầu,giọt café tí tách,ấm trà,thuốc lào và bộ bàn ghế bằng tre.Cũng có phở,phở là mì gói hạng bét nấu nước sôi,rắc ít rau hành lên trên là xong.Như thế cũng là mơ rồi,mỗi tháng tôi chỉ được đôi ba lần .Hầu hết ai cũng có đồ tiếp tế , thư từ của thân nhân gửi lên.Mỗi Chuyến xe đi về mang theo những ngóng đợi và niềm vui.Chỉ có tôi là người duy nhất ở đại đội không có đồ tiếp tế,không có thư từ và không biết…yêu.Không hiểu sao,ở đây người ta yêu nhau nhanh và kinh khủng lắm.Chẵng kể dân địa phương hay thanh niên xung phong . Từng đôi lao vào nhau như chưa bao giờ.Có thể là vì buồn,cuộc sống đơn điệu và trống rỗng,đời sống tinh thần là một con số không tròn trĩnh. Người ta tìm đến tình yêu để quên , để lấp đầy khoảng trống như một cứu cánh tạm thời .Tâm trạng của tôi có khác.Biến động lịch sử đã găm vào trái tim hai mươi của tôi vết thương rỉ máu.Khi người ta đau đớn,họ có nghĩ khác gì ngoài vết thương.Tôi âm thầm chịu đựng để mơ về một điều gì đó.Con đường nào đây đang chờ tôi phía trước.
Thời gian này tôi ti toe làm thơ tình . Về một người tình không chân dung, thấp thoáng xa xôi.Những bài thơ đầu tiên chập chững theo tôi vào đời,ngôn ngữ nghèo nàn và thô vụng.Ấy thế mà có người khen. Rồi có người tâm sự,nhờ tôi góp ý về lá thư thả nỗi nhớ núi rừng về mắt môi phố xá. Dần dà tôi viết dùm luôn . Rồi thành lệ. Thế là thỉnh thoảng tôi được nghe kể chuyện tình,nghe xong lại hỏi..hỏi đi hỏi lại để nắm ý mà viết . Cũng có thù lao ,khi là nải chuối,trái mít, ít lương thực khô. Có lúc tôi được mời uống café thuốc lào và ăn phở mì gói.Tôi thấy vui vui,vừa khuây khỏa vừa lại có quà.Âu cũng là cái lộc nhỏ trời thương trong lúc khốn khó.Một ngày, cu Quỳnh đại đội phó kéo tôi uống Café,rồi bỏ nhỏ…Tui có việc nhờ ông,bí mật nghen.À …cu cậu nhờ viết thư tán tỉnh cô gái vừa quen.Theo thông lệ cu Quỳnh phải kể sạch sành sanh cho tôi nghe…Hóa ra là Búp,cô bé xinh nhất vùng này,là nhân viên Trạm Ytế xã.Công việc nhàn hạ,không mưa chẵng nắng nên Búp trắng trẻo và tiểu thư như gái thành phố.Cha của Búp là Trưởng công an xã .Có vài lần tôi đi ngang nhà Búp,đó là ngôi nhà dựng bằng gỗ quý,mái lợp ngói,rộng rãi,bề thế, RadioCasette chạy pin mở choang choang cả ngày..Thế là tôi viết.Tổng cọng tôi viết cho cu Quỳnh bốn lá thư và… chưa có hồi âm.
Còn hơn tháng nữa đến ngày về.Tôi lại bị sốt rét.Đang ăn cơm chiều tôi thấy người rún lạnh,chỉ kịp run rẫy uống mấy viên thuốc bước vào giường trùm mền rồi mê man bất tỉnh.Sốt rét ở vùng này rất nguy hiểm,trong vòng mươi,mươi lăm ngày có thể cướp đi mạng sống con người.Vào thời điểm đó thuốc men chưa có gì.Chúng tôi được cấp phát thuốc ngừa uống định kỳ nhưng không ăn thua.Thỉnh thoảng lại có người vĩnh viễn ra đi .Tôi tỉnh lại,thấy mình đang nằm ở Trạm xá.Chị Loan Trưởng trạm y tế xã bước lại nắm tay tôi ân cần….
…Khỏe rồi hả Huy,may quá em chuyễn lên Trạm xá kịp thời….Tôi yếu không nói nổi một lời, chỉ nhìn chị bằng đôi mắt biết ơn.Chị Loan dí dí tay vào trán tôi nói…
Nè….phúc lớn nghe,có ân nhân cứu mạng . Lo mà trả ơn cho con Búp đi .
Chị nói gì tôi không hiểu…..

Ông Quỳnh Đại đội phó để ý em .Ổng viết cho em tổng cọng bốn lá thư.Em đọc thích lắm nhưng mắc cở nên em chưa hồi âm.Bữa đó có chị Thanh ,Thanh niên xung phong ở Trung đội anh lên đây xin thuốc.Mấy chị em nói chuyện chơi.Chị Thanh hỏi em…Búp nhận bao nhiêu lá thư của cha Quỳnh rồi…Em ngạc nhiên hỏi…Sao chị biết…Chị Thanh nói…Tao ghét cha Quỳnh lắm,tao nói cho mày biết…Chả nhờ ông Huy ,Trung đội trưởng Trung đội tao viết dùm.Đêm nào cha Huy cũng thắp đèn dầu viết thư,ai mà không thấy. Bữa đó em nữa tin nữa ngờ,nhưng trong lòng khó chịu.
Em giả bộ không biết, mời ông Quỳnh lên Trạm xá chơi. Em với chị Loan vặn vẹo một hồi… Cái..ổng khai thiệt.Trời ơi,em tức không chịu nỗi.Em có cảm giác như anh với Ông Quỳnh đem em ra làm trò đùa.Em định bữa nào kiếm chuyện với anh,chưa tính ra thì người ta chuyễn anh lên đây.
Anh mê man không biết gì hết,tự nhiên nhìn anh, em không thấy ghét nữa.Anh bị nặng lắm.Em khóc quá chừng,em phải nhờ người ra Thị xã tìm thuốc.Bốn lá thư em đọc đi đọc lại hoài . Rồi em cứ nghĩ , thư của anh viết cho em.Tự nhiên thương anh hồi nào không biết.
Tôi bình phục rất nhanh.Búp giữ tôi ở lại Trạm xá an dưỡng cho đến ngày về.Đây là quảng thời gian suốt đời tôi không bao giờ quên.Lần đầu tiên trong đời,tôi được một người con gái chăm sóc , gần gũi và yêu thương. Một buổi tối hai đứa ngồi chơi bên dòng suối.Búp choàng tay và ngã đầu vào vai tôi.Không gian vắng vẻ,mùi hương con gái nồng nàn.Tôi bần thần.Liệu đây có phải là người con gái của mình . Trong một thoáng hình ảnh của mẹ tôi chợt về,đôi mắt thất thần của bà nhìn vào khoảng trống. Tôi thở dài ngửa mặt . Bầu trời đêm yên bình kỳ lạ với những vì sao nhấp nháy.Tôi nhẹ nhàng gỡ tay Búp…Khuya rồi mình về đi em….Nhiều lúc em thấy anh khó hiểu quá,hay là anh không thương em.Búp giận dỗi. Tôi nắm tay Búp…Em đừng nghĩ vậy,một lúc nào đó em sẽ hiểu anh.
Rồi ngày về cũng đến.Chúng tôi được nghĩ một ngày để sắp xếp và chào từ biệt bà con địa phương ..Đến lúc chia tay tôi mới kịp nhận ra mảnh đất Tây nguyên này đầy kỷ niệm . Tôi đưa anh em vào chào từng nhà,những bàn tay ân cần nắm níu,những giọt nước mắt giữa kẻ đi và người ở lại.Tạm biệt núi rừng,tạm biệt những con mưa chiều ray rứt,tê tái.Tạm biệt những tháng ngày vất vả,tơi tả rách mướp như tàn quân, vẫn còn đó tiếng cười ha hả vô lo ,vẫn hát ca bên ngọn lửa bập bùng . Ngày mai chúng tôi sẽ như những cánh chim tan rồi lại hợp,hợp rồi lại tan,bay về trăm phương nghìn hướng.
-Nhìn về đường cô lý,cô lý xa xôi.Đời nhịp sầu lỡ bước,bước hoang mang rồi.Quay lại hướng làng. Đà giang lệ ướt nồng .Mẹ già ngồi im bóng.Mái tuyết sương mong con bạc lòng….Chiều nay gửi tới quê xưa.Biết là bao thương nhớ cho vừa…….
-Buồn quá,bài hát nào vậy anh.
-Thuyền viễn xứ của Phạm duy,anh thích bài này lắm.
-Hát tặng em lần cuối hở . Nói em nghe đi….khi nào anh trở lại thăm em …..

Chiếc xe chuyển bánh đưa chúng tôi rời xa thôn xóm . Những khuôn mặt thân quen đưa tay vẫy tiễn biệt..Tôi rướn người lên thu vào mình những hình ảnh sau cùng.Bóng em mờ dần…mờ dần.Trời tháng Tám Tây nguyên nắng và oi bức.Chiếc xe nặng nề trườn lên con dốc. Buị đường quyện vào khói xe mờ mịt, những cuộn khói bụi quyện vào nhau bốc cao và tan loãng ra như những dấu hỏi thả vào mây trời………BÚP……ơi .

VŨ ĐÌNH HUY

DẤU… YÊU

vudinhhuy

Đôi bàn tay Công chúa
Ngón tháp bút tài hoa
Ta trôi vào cổ tích
Tay đan tay ngọc ngà

Bàn tay mềm lười lắm
Thôi để làm ý thơ
Thương rồi còn chảnh chọe
Ngắt cọng ngò giả lơ

Đường chỉ tay lờ mờ
Tính người hay thay đổi
Đường Tâm đạo nhánh lá
Yêu bao giờ mới thôi

Nửa thế giới..khóc rồi
Có phải mình ta đâu
Trời sinh ra nhan sắc
Chảnh từ chân lên đầu

Ơi bàn tay là lụa
Có tát cũng không đau
Cho ta xin cái dấu
Nhỡ mai mình lạc nhau

Mời Công chúa hạ thủ
Thiên tài quen..rối nhàu

Hay là
em tát đầu đình
Bàn tay thơm ngát
nhặt
tình
ta quên .

VŨ ĐÌNH HUY.

ĐOẢN KHÚC 1 VÀ 2

vudinhhuy

1
Có người đập vỡ Hồ cầm
Nhặt lên rồi hỏi dấu trầm hay thăng
Rót đêm rồi thả dưới trăng
Nhặt lên rồi hỏi dấu thăng hay trầm.

2
Hay em nhặt mảnh gương rơi
Kiều soi đánh vỡ trận cười nghiêng đêm
Hay ta tự cõi nhân duyên
Chống gươm ngửa mặt trận tiền khói bay
Hay mưa…
đùa cợt cơn say.

VŨ ĐÌNH HUY

 

QUÝ ANH TÚ TÀI

vudinhhuy

Năm 1972, tôi theo học lớp Đệ nhị tại một trường Tư thục Thị xã Qui nhơn, lớp học đa số là học sinh người Thị xã,số còn lại là học sinh ở các Huyện. Thời đó một số Huyện chưa mở dạy các lớp Trung học Đệ nhị cấp,việc cho con em đi học ở Thị xã còn rất khó khăn,thường là những gia đình khá giả hoặc có quyết tâm.
Tôi quen với một anh ở Huyện,anh tên là Đặng,vóc người to đậm ,lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu, sơ mi trắng bao giờ cũng thả hết tay áo và cài khuy,tóc chải mượt,ăn nói chững chạc từng câu từng chữ như ông giáo làng .Anh thi rớt Tú Tài ba năm liền,và đã có vợ ở quê,anh hai mươi mốt tuổi,còn tôi tuổi thật chỉ mới mười sáu,chả là tôi đi học sớm,bố mẹ chìu làm lại khai sinh cho tôi hơn một tuổi.Vào lớp tôi với anh ngồi cùng bàn,vô tình nhưng lại thân với nhau. Anh học rất chăm đã có kinh nghiệm thi cử ba năm,nhưng học vẫn không giỏi,bài vở anh thuộc làu làu nhưng suy luận,phân tích lại kém.Tôi thì lười và ẩu,có những bài toán khó tôi được điểm mười và có những bài không khó tôi bị điểm một,hai…
Ở cái tuổi sắp bước vào thế giới người lớn,tôi đã bắt đầu lạc vào những rung động đầu đời…Len lén nhìn theo một tà áo,có nhiều lúc trốn học chui vào quán tập tành nhấm nháp cafe nghe Trịnh công sơn,Phạm duy…v v…có những lúc ôm đàn guitar với bạn bè suốt đêm.Niên học đó tôi có phần sa sút.Đến kỳ thi làm bài không như ý.Tôi về nhà lo lắm không dám nói với bố mẹ.
Rồi cái ngày có kết quả cũng đến.Tôi đi xem với tâm trạng hồi hộp và lo lắng.Thế mà lại đậu,xem đi xem lại Tên,Họ không biết bao nhiêu lần mà cứ ngỡ như mơ.Thế hệ chúng tôi cái bằng Tú tài giá trị lắm,không rẻ rúng như bây giờ.Thi đậu cứ như mình ghê gớm lắm.Nếu có phải nhập ngũ đi lính chúng tôi sẽ là những sĩ quan.Các em gái ngưỡng mộ lác mắt,có bằng Tú tài muốn cưa cẩm em nào dể như trở bàn tay.Năm nào cũng vậy học sinh ở trường đi thi Tú tài khá đông nhưng tỷ lệ thi đậu khoảng chừng mười lăm đến hai mươi phần trăm.Danh sách học sinh thi đậu được trường niêm yết cả tháng ,chữ viết to đùng,đi qua đi lại người nào cũng thấy.Đến trường tôi cứ hỉnh mũi mà đi, thưởng thức sự ái mộ của các em lớp dưới.Tự hào và vui đáo để,mình như là nhân vật nào rồi.
Bố mẹ tôi vui lắm,hai cụ thưởng cho tôi một chuyến du lịch Dalat với bạn bè,tiền bạc tha hồ thoải mái.Chúng tôi đi mua sắm thêm quần áo chuẩn bị cho chuyến đi,với chúng tôi Dalat như một thiên đường dành cho tuổi mới lớn.Chiều hôm đó anh Đặng tìm đến nhà tôi báo tin anh thi đậu.Không tả hết niềm vui của anh,anh tha thiết mời tôi về quê anh chung vui.Với gia đình anh đây là một sự kiện rất trọng đại…phải tạ ơn Trời đất.. báo công Tổ tiên và chia vui với họ hàng,làng xóm.Tôi không muốn đi nhưng thấy anh nhiệt tình quá lại xiêu lòng,bố mẹ tôi nói thêm vào.Thế là hai đứa lên Honda vù một mạch.
Quê anh Đặng là một Huyện nông nghiệp ở cách Thị xã chừng bốn mươi cây số.Chúng tôi đi Honda khoảng một giờ là đến,chiếc xe rời quốc lộ rẽ vào con đường làng qua những đồng lúa mênh mông rồi dừng lại trước ngôi nhà của gia đình anh,một dinh cơ rộng lớn ,bề thế có sân vườn bao bọc chung quanh. Bước vào trong sân người qua kẻ lại đông như hội.Ở gian nhà giữa là bàn thờ Trời Phật và Ông bà,hai gian bên dọn dẹp để những bộ bàn ghế đón khách dự tiệc.Sau khi chào hỏi gia đình xong,anh Đặng cuốn vào những lời chia vui của họ hàng khách khứa,tôi lặng lẽ tách khỏi anh đi lăng quăng ngắm nghía.Lát sau hai bố con anh Đặng đi tìm đưa tôi lên ngồi bàn danh dự với các cụ,tôi từ chối mãi không được .Sau khi chào hỏi xong,bố anh Đặng đặt tay lên vai tôi giới thiệu..
Dạ thưa..quý bà con,tui xin hân hạnh giới thiệu đây là…Qúy anh Tú tài,bạn đồng môn và cũng là bằng hữu chi giao với thằng Đặng…Qúy anh Tú tài là người Thị xã,đã bỏ thời gian vàng ngọc xuống dưới đây với mục đích thăm viếng và chia vui với gia đình mình. Cả bàn vỗ tay rần rần,tôi ngượng chín cả mặt…Bắt đầu từ đó tôi được phong tặng chức danh …cứ mở miệng với tôi các cụ cứ…Qúy anh Tú tài mà gọi.Rượu qua rượu lại khách khứa đã vãn chỉ còn lại các cụ trong Họ và tôi cùng anh Đặng.Cụ áo dài khăn đóng ngồi cạnh nâng ly mời tôi rồi hỏi….
Chẵng hay,Qúy anh Tú tài năm nay bao nhiêu….
Nói thật tuổi cũng hơi kỳ….tôi trả lời..
Dạ,năm nay cháu mười chín ạ.
Cụ thong thả vuốt râu rồi phán…
Mười chín tuổi…cái tuổi đã trưởng thành…Đại phàm trong cuộc đời kẻ sĩ có hai việc lớn ,việc thứ nhất là công danh,sự nghiệp,ngõ hầu giúp đời và báo ơn tiên tổ…việc thứ hai là…phải tìm người nâng khăn sửa túi để có hậu duệ nối dõi tông đường…..Xem qua phần tư cách và dung mạo ắt hẵn Qúy anh Tú tài đây sẽ còn tiến xa hơn trên con đường hoạn lộ….việc cấp thiết bây giờ,có phải chăng Qúy anh Tú tài nên xây dựng gia thất đặt nền móng kế sách lâu dài…..
Tôi tá hỏa chưa biết trả lời như thế nào…Cụ tiếp lời…
Than ôi…như cha thằng Đặng tức là anh Hai của tui đây,cuộc đời muôn phần lao đao lận đận.Ảnh không may Hiền thê sớm khuất núi,để lại cho ảnh ba người con, thằng Đặng là con trai nối dõi duy nhứt,dưới nó có hai đứa em gái,con Tấn năm nay mười chín đã yên bề gia thất,đứa út là con Tới,năm nay mười sáu.Thiệt lòng mà nói,nó là đứa có sắc và giỏi giang,anh Hai tui đã mười phần nhờ cậy.
Ái chà chà..tình thế căng như dây đờn,tôi nín khe cúi mặt không dám trả lời.Anh Đặng vỗ vai tôi cười ha hả…Cụ áo dài khăn đóng nâng ly,khà một tiếng rồi tiếp tục….
Qúy anh Tú tài với thằng Đặng là đồng môn,là bằng hữu chi giao,lại còn cùng sóng đôi trên con đường sự nghiệp..tình thân nào khác chi Lưu bình,Dương lễ ngày xưa….Thằng Đặng có kể chuyện về anh nhiều,hôm nay lại mục kích sở thị.Nói thật tui đã mười phần coi Qúy anh Tú tài như người trong nhà.Tui xin nói thêm cho Qúy anh Tú tài rõ,gia đình anh Hai Đặng tui đây,giòng dõi Nho gia…ruộng cò bay thẵng cánh bề thế nhất vùng…nếu có phải vào nhà này Qúy anh Tú tài cũng không đến nổi cúi mặt…
Tôi lí nhí…Cháu không dám đâu ạ…Một cụ kế bên chạm ly cả bàn rồi nói…
Đây là việc đại sự,Qúy anh Tú tài phải có thời gian suy nghĩ.Hôm nay là ngày vui của Họ tộc,chúng tôi cũng uống khá nhiều,nếu có điều chi không phải mong Qúy anh Tú tài đừng chấp.
Đêm đó trăng sáng lắm.Tôi có nhấp môi mấy ly rượu nên hơi say và buồn ngủ.Anh Đặng nhất định kéo tôi ra giữa sân.Một cô bé đang lúi húi trải chiếc chiếu cùng ấm trà,rượu và bánh kẹo.Nghe gọi tên,cô bé quay lại chào..tôi giật mình…Thì ra là cô em út của anh Đặng,ánh mắt hai đứa vừa chạm nhau cô đã bẽn lẽn cúi mặt rồi xin phép đi vào nhà.Một cảm giác thật lạ len lỏi trong người tôi,đây là lần đầu tiên tôi có ý với một người con gái,cho dù rất bất ngờ và mơ hồ.Anh Đặng lại rót thêm rượu,thêm trà…đêm nay anh quá vui nên nói nhiều,tôi đã ngấm rượu nên câu nghe câu không,tôi chỉ loáng thoáng anh có nhắc đến chuyện của tôi và cô em út của anh.Lát sau tôi gục xuống chiếu,anh xốc tôi đi vào trong nhà .
Tôi tỉnh dậy, nhìn bên ngoài, trời đã sáng mờ mờ , ánh đèn từ gian nhà thờ còn hắt sang.Đầu tôi nhức như búa bổ và khát nước,muốn tìm nước để uống mà không biết đi đâu.Tôi lững thững đi ra ngoài ngồi dưới hiên nhà.
….Ủa, anh chưa đi ngủ ha…
Tôi quay lại,cô em út của anh Đặng đứng đó tự lúc nào, chưa kịp trả lời cô đưa cho tôi một ly nước và chiếc khăn lau mặt.Tôi bối rối không nói nổi một câu cám ơn.Hai đứa cứ im lặng nhìn nhau.. Lát sau cô nói…Anh giữ gìn sức khỏe nghen rồi lâu lâu về thăm gia đình em..thôi ,em vô nhà,lỡ có ai thấy..kỳ lắm.Tôi nhìn theo ,cái dáng nhỏ nhắn khuất dần.
Qua năm sau,thi xong Tú tài phần hai.Một biến cố trong gia đình ,tôi không tiện kể.Tôi đã nộp đơn tình nguyện đi học Trường Bộ binh Sĩ quan Thủ đức.Quyết định này cho đến lúc chia tay tôi không chia sẽ với một ai.Chuyến xe đò sáng sớm lặng lẽ đưa tôi rời khỏi Thị xã,bỏ lại sau lưng những vương vấn tột cùng.Hai năm sau,lại biến cố 1975,như một cơn đại hồng thủy dội vào Thị xã,tất cả đều thay ngôi đổi chủ.Những năm tháng ấy đã giúp cho tôi trưởng thành,có cái nhìn chịu đựng hơn về cuộc sống,tôi đã vất vả mưu sinh,đã lướt qua và dừng lại trước những cuộc tình…Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về anh Đặng và em.Ngày ấy có thể tôi chưa biết yêu,chưa đủ lớn để đón nhận cuộc tình,nhưng những tình cảm ấy theo thời gian tôi càng trân trọng hơn.Đó là cái ánh mắt e ấp,trao thân gửi phận,em muốn nói nhưng không thể… Bây giờ tôi đã yêu,đã biết thế nào là khổ đau và hạnh phúc,nhưng có bao giờ tôi được nhận một ánh mắt như em đâu.Tôi vẫn còn nợ anh Đặng và em và…không biết trả như thế nào.Bài viết này như một lời tạ lỗi đến em.Về một bông hoa trinh nguyên đồng nội thơm ngát tuổi mười sáu của tôi.

VŨ ĐÌNH HUY

BẠI TƯỚNG CA

vudinhhuy

Ôi cái bức dư đồ tơi tả
Ta lấy gì sính lễ em đây
Ngẫm người xưa thế mà tốt số
Vẫn kề em đến tận phút giây
Chiều Lương Sơn trùng trùng thế trận
Bại tướng nhấp môi nuối dấu hài
Thả khúc tiêu xé toang Thiên Địa
Mang một lời tạ lỗi đến ai.

VŨ ĐÌNH HUY