
Ngài Đỗ ngui vỗ bàn, đảo mắt nhìn chung quanh rồi trầm giọng.
– Tình hình là như vậy,kẻ thù hiện tại của chúng ta chính là…nhân dân.
Mấy trăm con người im lặng,hồn vía lên mây.
Tất nhiên hôm ấy Ngài Đỗ ngui phát biểu nhầm.Mặc dầu Ngài đã trải qua một vài khóa bổ túc chính trị ngắn hạn và rất khẩn trương bồi dưỡng kiến thức .Nhưng như một cầu thủ nghiệp dư trong trận cầu chuyên nghiệp,ngài vẫn để lại một khoảng trống mênh mông phía sau . Ngài không có lỗi khi vô tình dựng lên vở hài kịch trên sân cỏ. Lỗi là ở chiếc áo,chiếc áo mới quá rộng so với thân thể còm nhom của Ngài . Đêm hôm í lẽ ra Ngài phải nói như sau ‘’ Hiện tại kẻ thù của chúng ta vẫn còn trà trộn trong nhân dân’’.
Trong thời gian phụ việc ở Khu phố,Ngài Đỗ ngui thường xuyên căn dặn tôi.
– Làm bất cứ việc gì cũng phải giao cấu,giao cấu cho đàng hoàng,rành mạch,giao cấu để rút kinh nghiệm cho công việc,để làm tốt công tác trên giao.Thật tình năm í tôi chưa biết giao cấu,tôi vưỡn còn trinh nguyên.Xin thề.
Đỗ ngui đưa tay chỉ tủ hồ sơ,giấy tờ của Khu phố bảo tôi.
– Có chuyện là phải hủy ngay,không được để lọt vào tay bọn CIA.Tôi giả vờ hỏi.
– Tình hình sao rồi chú.
– Rất nguy hiểm,không được chủ quan.Tao còn lạ gì bọn C.I.A.Ngày nào còn Đỗ ngui tụi nó đừng hòng.Và đúng như vậy,trong suốt nhiệm kỳ của Đỗ ngui bao nhiêu tài liệu cực kỳ bí mật của Khu phố vưỡn y nguyên.
Cu Hà nhăn mặt nói dí tôi.
– Mày coi Thằng cha Đỗ ngui chứng lý lịch cho tao nè. Uỷ ban Phường biểu tao về địa phương xác nhận lại.Tôi dở ra xem phần xác nhận của Khu phố,ngài Đỗ ngui hạ bút đúng bốn chữ’’ đương sự vô sự ‘’.Tôi cười ha hả.
– Dzậy là mày lành lặn ha,đầu,mình,mặt mũi,tứ chi… hông có sao.
Khoảng giữa năm một ngàn chín trăm bảy mươi bảy.
Tôi vừa hoàn thành nghĩa vụ thanh niên xung phong trở về.Thay mặt chính quyền Khu phố Ngài Đỗ ngui lập tức vinh danh tôi. ‘’Đây là một tấm gương sáng,là một bông hoa thơm trong vườn Bác ‘’.Thơm phưng phức được mấy ngày.Hoàn cảnh gia đình khó khăn quá,tôi xin vào Hợp tác
xã cơ khí gần nhà.Ban Quản trị Hợp tác sắp tôi vào Tổ thợ rèn . Công việc của tôi khá nặng, đập búa tạ tám ký, hai buổi mỗi ngày.Sức thanh niên tôi không ngại,chỉ sợ đói.Đưa lên đập xuống chừng giờ đồng hồ là đói rã ruột.Đói, nhưng tiền đâu mà ăn,buổi điểm tâm thường xuyên của tôi là tô cơm nguội.Thu nhập hàng tháng của Hợp tác xã tôi được hai mươi mốt ký gạo và một ít tiền còm. Tôi chịu đói được,nhưng khốn nỗi đói quá tay run đập búa không chính xác. Tôi nghĩ ra một cách .Có lần em thư ký Hợp tác xinh như mộng trợn mắt thấy tôi bưng nguyên ca nước trà nốc một hơi.Tôi thở hồng hộc giải thích.
– Càng… uống nước, anh… càng yêu em.
Trong hàng trăm thanh niên ở Khu phố không hiểu sao ngài Đỗ ngui lại chọn đúng tôi làm….Trương Long,Triệu Hổ.Với tôi đó là công việc chẵng đặng đừng.Buổi chiều về nhà sau công việc tôi mệt nhừ người,ăn vội miếng cơm rồi lao ra trụ sở Khu phố giúp việc cho Đỗ ngui.Công việc chẵng có gì,tôi bắt loa gọi bà con trong Khu phố đi họp.Đầu buổi họp tôi giới thiệu thành phần tham dự,thường thường cũng có vài vị ở trên xuống nói chuyện chủ trương,chính sách.Thời gian còn lại là thời sự địa phương, là Live show của ngài Đỗ ngui . Nhiều lúc cũng vui,nghe Đỗ ngui nói chuyện cười đau bụng,thường trong mỗi buổi họp Khu phố người ta cũng lượm lặt được vài câu đao to búa lớn của Đỗ ngui để xả tress vào ngày hôm sau. Cười nhưng phải bụm miệng, cười là không nghiêm túc,không đồng tình.Ai mà dám.Thỉnh thoảng dăm ba ngày tôi phải viết bản tin rồi đọc trên loa,một bản tin tổng hợp từ nước ngoài,trong nước cho đến… khu phố.Lúc đầu làm chưa quen,sau vài lần tôi thấy nhỏ…như cọng cỏ, chỉ là sao chép dí lại thêm thắt tí đỉnh là xong.Cam đoan bản tin của tôi hồi đó rất hoành tráng không thua kém gì… VTV1. Dần dà Đỗ ngui tin tưởng giao cho tôi phụ trách phổ biến những vấn đề xã hội,chẵng hạn như.Sinh đẻ có kế hoạch,phòng chống tệ nạn hay thế nào là nếp sống văn minh vv…Tôi làm tất tần tật,xem chừng Đỗ ngui dzô cùng ưng cái bụng.Từ ấy, đi đâu Đỗ ngui cũng tìm cớ gọi tôi,một vài ngày là có ăn uống,tiệc tùng,không người này mời cũng người khác,không lý do nọ cũng lý do kia.Hồi những năm đầu giải phóng người ta sợ lắm,Trưởng Khu phố uy quyền không thua gì Bao chửng.Hồi đó chưa có luật nên tâm lý ai cũng hãi,nguy cơ ập xuống đầu không biết lúc nào.Với tôi,tôi muốn lấy lòng Đỗ ngui,bởi vì bố tôi đang đi cải tạo vô thời hạn.Có đóng góp cho địa phương cũng là một yếu tố xem xét. Tôi nghĩ đơn giản như vậy.
Dạo này Đỗ ngui quý tôi ra mặt,một vài lần Đỗ ngui giới thiệu tôi với các vị khách.’’Nó là thằng cháu hàng xóm, kết bạn với con bé Ái Liên ở nhà’’.Tôi nghe phát hãi.Ái Liên là Trưởng nữ của ngài Đỗ ngui, năm í Ái liên chừng mười sáu,mười bảy.Nếu nói theo ngôn ngữ của nhà văn Vũ trọng Phụng thì. ’’ Nàng có cái nhan sắc của một người đàn ông xấu giai’’. Một vài lần tôi đang soạn thảo đơn từ với Đỗ ngui, cô í đến dịu dàng ,đong đưa đặt xuống bàn ly nước chanh.’’Anh Huy uống nước cho phẻ nghen ‘’. Có lần tôi chứng kiến Ái liên song tấu với một nữ cao thủ hàng xóm. Cô í hoàn toàn làm chủ trận địa,phát âm tròn vành rõ chữ,âm vực rộng,ngôn từ phong phú đa dạng.Kết quả, nữ cao thủ hàng xóm tắt đài và …bỏ của chạy lấy người. Ngẫm nghĩ một hồi.Tôi giật mình.Đỗ ngui vừa gợi ý nhờ tôi đưa cô í về quê ăn giỗ.Dứt khoát tôi phải tìm cớ từ chối.Tôi không thể làm phò mã Đỗ ngui,dứt khoát không bao giờ có chuyện… Kiều bán mình chuộc cha tập hai.
Một ngày đầu tháng sau khi nhận lương,tôi rủ Hà và Long là hai thằng bạn trong xóm đi nhậu.Hồi đó chưa đứa nào biết nhậu,ba đứa vào quán cóc gọi một lít rượu nếp có pha cồn và dĩa mồi.Lít rượu nếp cạn cũng là lúc ba thằng bừng bừng hào khí Lương sơn bạc. Câu chuyện xoay quanh thời thế và cuối cùng dừng lại ở Z.28 Đỗ ngui.Chắc các bạn còn nhớ nhà văn Người thứ Tám,tác giả bộ truyện gián điệp nhiều tập trong đó nhân vật chính là Z.28 tức Đại tá Tống văn Bình,một nhân vật huyền thoại với những điệp vụ bất khả thi. Chúng tôi nhất trí chọn bí danh này cho Đỗ ngui,ngài Đỗ ngui cũng là một điệp viên xuất sắc lại đẹp trai chưa có vợ, chỉ mới có tám đứa con vừa giai vừa gái , và ngài cũng giỏi giang vô cùng tận, ở cách xa nửa vòng trái đất,ngài vẫn tường tận và đập tan tác mọi hoạt động của C.I.A.
Tôi khơi mào.
– Tụi bây có cách nào chơi Đỗ ngui một vố hông.
Bàn bạc một hồi,cu Hà vỗ đùi.
– Tao nghĩ ra rồi,có ai vừa biếu Đỗ ngui một con gà chọi đẹp lắm.Đỗ ngui rất quý.
Ba đứa chụm đầu lại và quất thêm một lít rượu nếp .Chuyên án Con gà chọi chính thức bắt đầu.
Chiều hôm í trời mưa bay bay.
Tôi lững thững đi ngang nhà Đỗ ngui,tay buông xuôi cầm nắm gạo rải từ từ.Trong vườn, con gà chọi của Đỗ ngui chạy theo.Cách đó mấy gian là nhà của cu Long.Cu Hà trùm áo mưa kín mít ngồi sụp bất động ngay lối đi.Con gà vừa tới,cu Hà chộp cứng cổ bẻ kêu cái rắc.Thế là xong,hai đứa bỏ vô bao trùm áo mưa lấy xe đạp chạy về nhà cu Hà.Tôi tà tà đi bộ về sau.
Nhà cu Hà hôm í không có ai,ba đứa bắt nước sôi làm thịt gà,gia vị và các thứ đã chuẫn bị đủ.Trời ơi là trời,thịt con gà chọi dai y chang cao su,ba thằng trợn mắt nhai rụng răng không được miếng nào. Cũng may còn soong cháo ba thằng húp tạm rồi dọn dẹp phi tang vật chứng.Trước Thiên Địa, ba thằng nâng ly rượu nếp đồng lòng thề thốt.Nếu mọi chuyện không như ý cũng dứt khoát không khai…Hai đồng chí đang nấp trong đống rạ.Nếu cần sẽ hy sinh rồi sử sách sẽ lưu danh … ba thằng ăn trộm.
Đỗ ngui căm lắm , nhưng khôn khéo giả vờ chuyện nhỏ bỏ qua .Phu nhân Đỗ ngui lại không như vậy,mụ đi lùng sục hết nhà này đến nhà khác rồi chửi toang toác.Đỗ ngui can ngăn mấy cũng không được.Chẵng mấy chốc ai cũng biết,cả Khu phố chỗ nào cũng kháo. Người ta giả vờ chia sẻ nhưng trong bụng thì khác.Đỗ ngui đi đâu cũng có người hỏi.
– Sao anh Ngui,anh tìm ra thủ phạm chưa.
– Tui nói anh Ngui nghe nghen,chẵng thà tụi tui mất,chứ anh để tụi nó lấy là không được.Hay là có âm mưu,tổ chức nào đứng sau hông anh.
– Thằng nào dại quá,dám vuốt râu hùm.Chừng nào đưa ra luật pháp dzậy anh Ngui.
– Làm trắng đen rõ ràng nghen anh Ngui,anh là niềm tự hào của Khu phố mà .
– Chắc con gà đi lạc đâu đó.Đỗ ngui bỏ đi đánh trống lảng.
-Mày có nghi thằng nào không Huy.Đỗ ngui hỏi.
– Chuyện gì vậy chú.
– Thì chuyện tao mất con gà,không biết thằng nào.Nó gan thiệt.Tao điều tra quanh đây không có ai đáng ngờ. Bữa hôm đó,khu này chỉ có mình thằng Long ở nhà.
Tôi giật thót mình.
– Không phải đâu chú ơi,bữa đó thằng Long đạp xe tới nhà rủ con đi uống café.
– Vậy hả.Đỗ ngui trầm ngâm.
Từng ngày từng tháng lặng lẽ trôi qua trong nhịp tim hỗn loạn của ba thằng chúng tôi.Vụ án con gà chọi mờ dần rồi chìm hẵn để lại trong lòng Z.28 Đỗ ngui nỗi ngậm ngùi vô cùng tận.Một vụ án đáng lưu danh hậu thế,không biết nhân dân có còn nhớ không, riêng chúng tôi vẫn… nhớ như in. Thời gian sau đó tôi được đưa lên tham gia Đội văn nghệ và đội Thông tin lưu động của Phường.Một sự tình cờ may mắn,xem như tôi thoát khỏi Đỗ ngui và em Ái liên trầm ngư lạc… đạn.Nơi này tôi làm bạn với Tạ chí Thân,một Ma đầu giáo chủ,một nhân vật của thời loạn. Đó cũng là thời gian đáng nói,tôi cũng ấp ủ sẽ viết lại những kỹ niệm khó quên này.
VŨ ĐÌNH HUY