
Tháng 10 – 1974. Chiến trường Bắc Tam Quan, Bình Định.
Chuẩn úy Phương gốc Bắc di cư, sinh năm 1954, tốt nghiệp Bộ binh Thủ Đức trước tôi vài khóa. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã có thiện cảm. Phương có giọng nói nhỏ nhẹ, cử chỉ từ tốn, dáng cao gầy, ánh mắt xa xăm. Mãi nhiều năm về sau tôi mới nghiệm ra một điều, ánh mắt buồn là nỗi ám ảnh mơ hồ của định mệnh, những người có ánh mắt như vây rất giàu tình cảm và cuộc đời thường gặp nhiều bất trắc.
Chúng tôi cùng chung Đại đội, Phương nắm Trung đội 1, tôi nắm Trung đội 2. Vị trí chốt của tôi nằm cách chốt của Phương không đến một cây số tính theo đường chim bay, ở vị trí trên đồi cao chúng tôi nhìn thấy nhau rất gần. Chốt, là một thuật ngữ quân sự dùng để chỉ những vị trí chiến thuật. Thời gian đó , Bắc Tam quan là một trong những điểm nóng nhất nước, những địa danh như Đồi mười, Đồi núi chéo đã đi vào lịch sử . Nơi đây, chúng tôi và người anh em giành giật nhau từng vị trí xung yếu. Nhìn tổng quát, vị trí đóng quân hai bên như một tấm da beo lốm đốm trải dài chìm trong bạt ngàn rừng núi.
Lần cuối cùng gặp nhau, Phương khoe với tôi tấm hình bạn gái. Đó là một cô gái tuổi mười bảy có mái tóc dài và khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương. Tôi nói vài câu chúc mừng Phương mà lòng buồn rười rượi. Cách đây mấy ngày, tôi nhận được lá thư cuối cùng của người bạn gái. Chúng tôi quen nhau trước ngày tôi nhập ngũ. Tình yêu của chúng tôi trút hết vào những lá thư, những câu chữ ân cần , dặn dò và ngập ngừng một chút thương nhớ. Trong lá thư Cô ấy viết,’’ qua Lễ Noel, em sẽ rời khỏi cuộc sống và anh để vào Tu viện, đó là tâm nguyện trước đây của gia đình và em. Gía như mình gặp nhau trong hoàn cảnh khác. Mà thôi, em không hề ân hận’’. Tôi đã ứa nước mắt khi đọc dòng chữ, ‘’Anh đừng buồn nhé, em vẫn hàng đêm cầu xin Chúa che chở cho anh, bây giờ, ngày sau và mãi mãi ‘’. Với những người lính trẻ chúng tôi, tình yêu như một cánh phao cho những ngày tháng dãy dụa và tuyệt vọng trong cuộc chiến sinh tử này. Nỗi buồn lại chồng chất, tôi nuốt nghẹn, chôn dấu cuộc tình trong veo của mình vào tuồi mười chín.
– Biết mình có còn ngày về gặp em không.
Phương thở dài. Tôi không biết trả lời thế nào.
Hai đêm sau Phương mất.
Trong các lối đánh, chúng tôi sợ nhất lối đánh Đặc công của người anh em. Đó là lối đánh bất ngờ vào ban đêm, thường là nửa đêm về sáng. Khi đánh, người anh em đã điều nghiên tính toán rất kỹ. Năm, bảy người anh em bôi đen kín người, bò áp sát vị trí, cắt hàng rào và tấn công bằng lựu đạn chày, loại lựu đạn có chuôi, ném đâu là nằm yên đó, đảm bảo độ chính xác vị trí và sức công phá khá mạnh. Trong trường hợp này, hai bên gần như đánh xáp la cà, cắt đứt hoàn toàn mọi hổ trợ của đơn vị bạn.
Đêm đó, tiếng Mang ‘’ tác’’ nhiều lắm. Mang là con thú rừng có hình dạng giống như con Nai nhỏ, ‘’tác’’ là tiếng gọi của con vật này, và mỗi khi Mang ‘’tác’’ thường mang lại điềm gở. Tôi vừa đi tuần tra các vọng gác về, bỗng nghe lác đác tiếng nổ và một loạt đạn M.16 báo động. Cả Trung đội choàng dậy sẵn sàng. Tiếp theo, hỏa châu bắn rực trời, bàng bạc bên dưới là một lớp sương mù dày phủ kín địa hình. Qua máy truyền tin, tôi nghe giọng của Phương hò hét điều động và lấy tinh thần đồng đội. Tiếng lựu đạn nổ, tiếng súng, tiếng gào thét hỗn loạn trong máy truyền tin lẫn trong sự hồi hộp của chúng tôi.
Tôi chưa kịp uống hết ca inox café của người cận vệ vừa đưa. Qua máy truyền tin , đơn vị thông báo chốt của Chuẩn úy Phương đã mất . Tôi rụng rời nhìn đồng hồ, mười hai giờ bốn mươi lăm, trận đánh kết thúc chưa đầy ba mươi phút.
Đúng mười lăm phút sau, tôi nhận lệnh từ Đại đội. Chia hai quân số, một nửa đóng chốt, nửa còn lại tấn công ngay. Bằng mọi giá chúng tôi phải chiếm lại ngọn đồi trước khi trời sáng. Tôi thông báo kế hoạch tác chiến và chuẩn bị chớp nhoáng. Trong màn đêm, mười ba con người như những bóng ma, lặng câm dọ dẫm tụt xuống ngọn đồi. Vội vàng quá, không ai kịp nghĩ đến con số xui xẻo.
Cách đỉnh đồi chừng hai trăm mét, chúng tôi dừng lại nằm yên. Trời bắt đầu lấm tấm mưa và lạnh. Tiếng đại bác bắt đầu rít liên tục, xuyên qua lớp sương mù dày đặc lướt qua đầu chúng tôi rồi chúi xuống đỉnh đồi nổ tung, từng lớp đất đá cuốn lên trời lả tả.Vừa dứt tiếng Pháo, chúng tôi thận trọng trườn lên áp sát đỉnh đồi. Không có tiếng nổ, không có một sự phản kháng. Người anh em đã tiên liệu rút đi để tránh tổn thất. Chúng tôi vội vã đào xới lại các giao thông hào và bố trí ngay sơ đồ tác chiến. Không được chủ quan, người anh em có thể sẽ quay lại lần thứ hai trong đêm.
Không có thời gian thu dọn xác đồng đội, chúng tôi cũng chẵng để ý đến cái lạnh đang tím tái thịt da.Thèm một hơi thuốc, nhưng không ai được hút vì đốm lửa và mùi thuốc lá dễ lộ mục tiêu.
Mười ba con người mò mẫm làm cật lực, chai cứng cảm giác.
oOo oOo oOo
Ánh sáng mù đặc của buổi chiều rừng núi hắt vào gian phòng, làm tăng thêm cảm giác âm u. Chính giữa gian phòng đặt song song hai dãy quan tài phủ lá cờ, sát tường là một bàn thờ dã chiến, khói hương nghi ngút. Tôi lặng lẽ quay mặt không dám nhìn hai người phụ nữ, mẹ Chuẩn úy Phương và cô bạn gái đang quỳ bất động trước quan tài . Trước đó, khi người con gái đặt vành khăn tang lên đầu mình, người mẹ đã ngăn lại… rồi họ ôm nhau khóc. Tôi đè nén cảm xúc bằng cách giả vờ cầm quyển sổ Nhật ký của Phương dở vài trang. Từ trong quyển sổ Nhật ký rơi ra tấm hình người bạn gái của Phương loang vết máu khô.
Tôi bước ra ngoài đốt thuốc lá. Nơi này, buổi chiều mùa Đông trời không mưa nhưng ẩm và rất lạnh, trần mây sà thật thấp, nhìn chung quanh núi rừng chỉ thấy một màu sương nhợt nhạt mênh mang. Bất chợt tôi nhớ đến vài câu trong một bài hát của Phạm duy phổ từ thơ Lê thị ý .
Ngày mai đi nhận xác anh
Cuồng si thủa ấy hiển linh bây giờ
Cao nguyên hoang lạnh ơ hờ
Như môi góa phụ nhạt mờ nét son.
Tôi chợt nhận ra một điều, chỉ có cảm xúc của người trong cuộc mới làm được khổ thơ này.
oOo oOo oOo
Ngày 24. 12.1974.
Chiếc xe đò giảm tốc độ rồi dừng lại trước Trạm kiểm soát Quân sự. Từng người một bước xuống kiểm tra. Người lính Quân cảnh đứng nghiêm chào tôi.
– Chuẩn úy đi phép hay công tác, cho tôi xem giấy tờ.
Tôi trả lời tỉnh bơ.
– Tôi được Đại đội cho nghĩ phép 24 giờ, chiều mai tôi quay về đơn vị. Thời gian ngắn quá, tôi không kịp về Bộ chỉ huy Tiểu đoàn nhận giấy phép.
Người lính Quân cảnh nhìn tôi lưỡng lự, trong giây lát có lẽ anh ta cảm nhận được vẻ bất cần và liều lĩnh của những người lính tác chiến. Anh ta trao đổi nhanh với cấp chỉ huy Trạm gác rồi quay lại chào tôi.
– Chúc Chuẩn úy có 24 giờ phép vui vẻ.
Từ bến xe, tôi đi bộ một quãng theo con phố chính về nhà. Hai bên đường phố xá đã lên đèn, rực rỡ không khí đón Noel.
Ngang qua một quán Café, tôi dừng lại bên ngoài đốt điếu thuốc và lắng nghe Bài thánh ca vọng ra cồn cào tâm hồn mình.
VŨ ĐÌNH HUY