PHÍA SAU THƠ

Muôn đời thơ chỉ là thơ
Phía sau là những tình cờ dễ thương
Ngực trái có thực tế buồn
Thì bàn tay phải nắm luôn nghĩa tình

Muôn đời nắng cứ lung linh
Cỏ thật xanh, lá thật gần đưa hương
Ngọt ngào tóc hát rối tung
Kính nâu che khuất trùng trùng thời gian

Già nua không dám vội vàng
Ngôn từ tươi trẻ cứ đàng hoàng phơi
Lụa là mềm mại vàng tươi
Đếm thầm tri kỷ lựa lời tri âm

Phía sau thơ, cứ thâm trầm
Với bao cử chỉ ân cần trước sau
Yêu thương luôn ngấm thật sâu
Những gì ảo, đến đã lâu…thật mà!

TƯƠNG GIANG

CỨ YÊU RẤT HUẾ

 

Cứ yêu rất Huế rứa đi anh
Tình c
ảm còn muôn cách đ dành
D
ẫu ngời ngời nhớ trong tâm tưởng
Vẫn thâm trầm dòng Hương trong xanh

Cứ thủy chung rất Huế, rứa thôi
Ch
ỉ vẽ vào trăng một nét cười
Rồi chìm mộng mị mùi hương cm
Có lá sen tươi ngát tay người(*)

Cứ da diết câu hát Nam Bình
D
ịu dàng như màu đất Thn Kinh
B
ởi vì khi nớ cau Nam Phổ
Mới  vôi trầu quyện thắm chợ Dinh!(**)

TƯƠNG GIANG
(*) Ý thơ Nguyên Sa
(**)Mượn ý ca dao VN, một bài hát ru Huế

TRĂNG TREO CÕI THIỀN

NGƯỢC NGUỒN NHỚ QUÊN

Vì đâu cơn gió nghịch mùa
Đẩy đưa nhánh trúc quên lùa nhành mai
Tháng quên năm, bóng đổ dài
Lăn triền dốc nhớ trong thoai thoải chiều…

Bóng quên hình, nhóm quạnh hiu
Bập bùng khơi lạnh, trăng tiều tụy xanh
Tại phận mỏng?
Tại em? Anh?
Mà sinh hun hút trong ngăn lỡ làng…

Trầm tư đến quá vội vàng
Xa nhau đong nhớ đổ quàng lãng quên
Môi người tăm cá bóng chim
Hẹn hò quán gió treo miền sơn khê

Đêm ơi, đom đóm lập lòe
Làm sao thắp sáng cơn mê đầu đời?
Tôi ngồi cắn nhớ làm vui
Vờ vĩnh quên, gieo bùi ngùi riêng tư

Kiếp này đã gặt tạ từ
Mùa vui cũ…
Hờn duyên ư?
Cũng đành!!!

Tương Giang