những ngày ngồi chờ cơn mưa
những ngày ngóng còi tàu nơi sân ga mang yêu dấu trở về
những ngày âm u tuyệt vọng cài những ngón tay lướt trên phím gỗ, trơ khô
buổi sáng
bước ra khỏi cơn mơ
chân trần em dẫm bờ cát ướt
cỏ lại xanh
vàng hoa ly rải mềm gót tình nhân
bầy chim yến trở về chao nghiêng sóng
tiếng cười của các em trong trẻo như tiếng thủy tinh ly đá chanh đường
những viên đá im lìm giữ lửa niềm tin từ nấm mồ
mở ra
tình yêu nguội lạnh
người sẽ hân hoan
phố sẽ xanh hơn cao hơn
và
thơ lại phục sinh trong lòng phố cũ.
TRẦN VIẾT DŨNG
(Phát Diệm, 4/ 2015)