Chiều Buồn

Chiều buồn nhẹ xuống… nắng phai vàng
Tôi đứng bên hồ buồn mang mang
Trời mây lãng đãng mờ sương khói 
Tôi một mình… bóng núi Chứa Chan

Rừng núi giăng thành 
vây xóm thôn
Gương hồ tịnh lắng
phơi linh hồn
Cỏ hoa muôn thuở
sầu cô độc
Như kiếp con người 
dẫu dại khôn!

Chiều buồn nhẹ xuống…
người buồn ngó
Một cánh chim nghiêng 
bay lẻ loi
Núi đá nghìn năm 
im vách đá
Mình tôi tóc gió…
hồ gương soi

Mặt trời xuống núi… 
ráng hoàng hôn
Tôi một mình tôi… chiều khói sương 
Chẳng có ai người! Đời huyễn ảo
Mình tôi ôm cả một chiều buồn!

TRẦN THOẠI NGUYÊN

HOÀNG HÔN BUỒN SÔNG XƯA

Chiều buồn 
buông xuống dòng sông 
Mặt trời rơi
ráng mây hồng 
bồng phiêu 
Sông xa 
bèo dạt 
cô liêu 
Đôi bờ nắng tắt 
bóng chiều hoàng hôn
Trên sông khói sóng mênh mông 
Em về đâu hỡi!
Muôn trùng viễn khơi!
Chiều đây
hoa sóng bóng người 
Áo xưa hồng ánh rạng ngời 
sóng xao 
Cuốn hồn tôi 
đuối phương nào
Bay theo tà mộng 
nắng màu thu phai!
Bến xưa 
sông lạnh chiều nay
Trầm âm phố cũ 
cuối ngày thở than 
Người yêu ơi! 
Giấc mơ tàn 
Sóng xô lệch kiếp trăng vàng mộng bay 
Tôi về 
sương khói 
trên tay
Trần gian mộng ảo
bóng mây hư chiều  
Đã về đâu 
gió hương yêu?
Em ơi! 
Nắng tắt 
bóng chiều hoàng hôn
Chiều buồn buông xuống 
dòng sông 
Hồng phai 
sóng vỗ
mênh mông là buồn!

TRẦN THOẠI NGUYÊN

MỘT TRỜI THƠ RƯỢU


Tặng Nguyễn Thiện 

Hẹn nhau thuở kiếp xưa nào 
Bữa nay mới cụng ly! Mùa đầu tiên 
Trần gian đâu dễ bạn hiền 
Dẫu cho vô lượng bạc tiền khó mua!
Trăm năm chuyện thế gian đùa
Cõi phù du huyễn hơn thua được gì!
Một trời thơ rượu, uống đi!
Bạn ơi! Khoảnh khắc xanh rì thiên thu!
Gặp nhau đâu phải tình cờ 
Từ vô lượng kiếp đã chờ đợi nhau.
Tri âm gảy khúc phượng cầu (*)
Trăng vàng gác kiếm đêm nào hoàng cung (**)
Đời vui chén rượu tương phùng 
Xuân xanh biệt mộng bay cùng tài hoa.
Còn đây nhật nguyệt giang hà 
Mừng nhau cạn chén ta bà tình thơ.

TRẦN THOẠI NGUYÊN

(*): Tác giả ví mình như chim phượng trống lẻ loi cô đơn gảy khúc đàn cầu vọng bạn tri âm
(**): Bạn Nguyễn Thiện Nguyễn có ký sự một đêm trăng ngủ bụi ở Tử Cấm Thành “Chúa cũng phế Hoàng Đế cũng tàn” làm cho Thi sĩ Bụi Đời Trần Thoại Nguyên chợt hứng cho ra đời tuyệt thi “Đêm trăng uống rượu say ngủ Tử Cấm Thành”

GẶP BẠN QUÊ XƯA NƠI ĐẤT KHÁCH

Tặng Nguyễn Sông Trẹm 


Gặp nhau đất khách quê người 
Nhớ ơi cố quận chân trời đã xa!
Bốn muơi năm mộng phôi pha
Tóc xanh phiêu bạt phong ba dập vùi 
Tháng Tư đen! Hận không nguôi 
Bước chân lịch sử chôn vùi giấc mơ! 
Bạn ơi! Kỷ niệm ngày xưa
Giòng sông quê mẹ lặng lờ trôi xuôi!
Gặp nhau, chén rượu ngậm ngùi
Cố tri ơi! Cụng! Buồn vui kiếp người!
Mai xa ngày vắng đêm khơi
Trần gian viễn mộng chân trời ta đi!

TRẦN THOẠI NGUYÊN

NGẪU HỨNG SÁNG MAI XANH 

Một sớm mai hoa nắng
Xuân lòng em sắc hương
Đóa hồn em trinh trắng
Thơm ngọn gió thiên đường.

Long lanh cườm sương biếc
Hoa cười nắng thủy tinh
Vườn lòng em tinh khiết
Đất trời mở trang kinh.

Ồ. Muôn hoa diệu pháp
Hồn tạo vật soi gương
Sớm mai xanh nắng thắp
Lung linh đóa vô thường.

Nắng vườn xuân mầu nhiệm
Tôi đứng lặng cúi đầu
Khoảnh khắc thiên thu niệm
Tạ ơn đời có nhau!

TRẦN THOẠI NGUYÊN

HÈ XƯA PHỐ CŨ 

Quảng Ngãi tôi về sớm cuối đông
Hè xưa phố cũ xác xơ lòng
Nhớ người bạn cũ không còn nữa!
Huyền Huyễn Thạch ơi! Phố trắng sương!
Nhớ quán cà phê…quán Diễm Xưa
Một thời trai trẻ tóc xanh xưa
Phố reo mắt biếc mùa con gái
Áo trắng học trò thơm nắng mưa…
Đâu cây trứng cá, má em hồng
Vụng dại ngại ngùng…ôi nụ hôn…!
Hồn cũng bay theo tà áo mộng
Sông đời thăm thẳm! Lạnh dòng sông!
Quảng Ngãi tôi về, đứng lặng tôi
Bạn xưa, em gái, ngút biệt rồi!
Nhà ai tường mới hồn xưa mất
Phố cũ hè xưa…xa lạ tôi!
TRẦN THOẠI NGUYÊN

NỤ HÔN ĐÊM NOEL

Đêm Noel! Đêm Thánh An lành!
Nhớ vô cùng tuổi trẻ tóc xanh!
Anh nắm tay em đi Thánh Lễ
Nụ hôn tình đắm đuối môi trinh…
Đà Lạt ơi! Sương lạnh đồi thông
Con dốc trữ tình em nhớ không ?
Anh duội gáy em hôn cổ nõn
Đêm Noel! Đêm Thánh Vô Cùng!
Ngày ấy qua rồi không trở lại
Giáo đường in bóng mộng ngày xanh
Em ơi! Đêm Thánh xưa tình tứ
Dẫu chốn quê nhà lửa chiến tranh.
Ôi gió trầm hương hồn âm nhạc
Đêm Vô Cùng! Ướt sũng hồng ân!
Đêm Thánh ngàn thông Thiên Sứ hát
Lời Tình Yêu dịu ngọt vô ngần!
Đêm Noel ! Đêm Thánh An lành!
Mùa đông năm ấy thuở tóc xanh
Nụ hôn thần thánh trong lòng Chúa
Chuông nhà thờ ngân mãi hồn anh.
TRẦN THOẠI NGUYÊN

ĐÊM CỐ QUẬN TÔI VỀ

Tặng Nguyễn Sông Trẹm 
Vàng khuya Cố Quận sắt se
Vầng trăng lẻ bóng tôi về quạnh hiu
Sông xưa cảnh cũ tiêu điều
Râm ran tiếng ếch nhái kêu vang đồng
Trăng buồn treo ngọn sầu đông
Bên sông bến vắng đò không bóng người!
Tôi về đứng lặng im hơi
Nén nhang tâm tưởng nhớ đời mẹ cha!
Tôi về tàn tạ hồn hoa
Cỏ cây mộ địa quê nhà đâu nơi!
Đêm tàn Cố Quận sương rơi
Hồn tôi lạc lõng! Xa khơi lối về!
TRẦN THOẠI NGUYÊN