NGÀY LỄ FATHER’S DAY

trandunganh

Có một bài hát hồi nhỏ tôi vẫn nghêu ngao :… Ba thương con vì con giống Mẹ , Mẹ thương con vì con giống Ba…Một lần Ba đang ngồi nhậu với chú Lê Vũ, vẫy tôi lại , ôm tôi vào lòng :” Không phải vậy đâu, Ba Mẹ thương con chỉ vì con là con của Ba Mẹ.” Tôi không bằng lòng chút nào lời ba nói. Tôi muốn giống Ba, giống Mẹ thật nhiều kìa… Tôi rất giận khi Mẹ Đức , Bố Tâm ở cạnh nhà cứ ngắm tôi rồi nói : “Tu Hú đâu phải con Mẹ Dung.Tu Hú lai Mỹ nè , tóc nâu , da trắng , mũi cao , môi đỏ.”
Tôi còn nhớ , cứ mỗi chiều chạng vạng là bà nội cứ quẹt lên trán tôi một vết lọ nồi làm phép khi tôi thơ thẩn lang thang quanh nhà.(Như ngày xưa ,bà cố quẹt lọ nghẹ lên trán Mẹ.)
Tôi rất sợ khi có ai nói rằng tôi không phải là con của Mẹ…những khi nghe vậy tôi cuống cuồng hốt hoảng chạy đi tìm Mẹ, kéo tóc Mẹ đến gần tóc tôi để so màu, kéo Mẹ đến soi gương cùng tôi…Ba lại ôm tôi vào lòng , thương xót : ” Nghe này cưng, nhìn thật kỹ đi . Con rất giống Mẹ, con có hai con mắt nâu nâu như mẹ, một cái mũi hỉnh hỉnh như Mẹ, một cái mỏ chu chu như Mẹ, một cái cằm tròn tròn như Mẹ. Nhưng con đẹp hơn Mẹ nhiều nhờ cái lúm đồng tiền… Con đúng là con của…Ba.” Mẹ bật cười vì câu kết luận lãng nhách lãng nhơ nhưng tôi thì rất yên lòng.
…Lớn một chút , ai cũng khen tôi xinh đẹp, Tôi không nghĩ mình xinh đẹp mà chỉ muốn học giỏi và làm lớp trưởng… Năm nào bị làm lớp phó tôi đau khổ lắm. Nhớ năm lớp Sáu , một lần tôi đứng đọc thông báo thi học kỳ ở phòng Hiệu Trưởng thì bị thằng lớp trưởng lớp Tám vuốt má. Tôi tức quá chạy tìm cô Hiệu Phó Thiếu Anh mét. Vậy là nó bị lôi lên Văn Phòng …làm việc . Không biết cô Thiếu Anh nói gì mà từ đó cứ gặp tôi là nó kinh hoàng tránh xa.
Sau đó , Ba không cho tôi đạp xe đi học nữa mà luôn dành làm tài xế đón đưa…Ngày nào Ba về trễ thì chú Thành đi đón. Nhìn 2 cánh tay xăm trổ của chú bọn con trai trong trường né hết !
Ba nói với tôi nhiều lần như một người bạn : ” Tu Hú, Bề ngoài con có vẻ yếu đuối nhưng con sống đầy lý trí và tâm hồn mạnh mẽ. Con không giống Mẹ và em : tâm hồn vô cùng yếu đuuối mà cứ ngụy tạo cho mình những cái gai nhím rất dã man…”
Tôi hỏi : ” Ba hồi đó sao ba lấy Mẹ , một đứa con nít so với Ba ?
Ba cười : ” Thấy nhỏ xíu, ốm yếu tội nghiệp như con mèo nên lấy !”
( Mẹ chưa biết điều đó vì mẹ luôn có ảo tưởng là vì mình thùy mị, nết na, xinh đẹp… Tôi không nói vì sợ Mẹ giận lây, … con vật Mẹ ghét nhất trên đời là con mèo .)
Trước khi được gây mê đẩy vào phòng mổ , Ba nói với tôi :” Tu Hú, Con nhớ là con phải vững vàng nếu như Ba không còn nữa.Con để ý Mẹ và em...” Ba không biết là tôi đang run như cầy sấy và trái tim đang tan ra từng mảnh hay sao ?
Tôi không khéo tay bằng Mẹ và em . Mẹ học chích thuốc cho Ba trong 30′ gọn gàng nhanh nhẹn hơn cả các sinh viên thực tập. Em không học gì cả, chỉ nhìn y tá thao tác vài lần là biết sử dụng các thiết bị y tế cần thiết trong phòng bệnh. Khi Bác Sĩ hỏi em có phải là một chuyên viên kỹ thuật gì đó của ngành Y không , em lắc đầu , khoe 10 cái hoa tay bé nhỏ trên đầu 10 ngón. Nhưng Ba luôn tin tưởng tôi hơn cả vì biết tôi luôn dang tay ôm cả hai vào lòng mà không cần Ba dặn.
Bây giờ Ba đã khỏe mạnh và vui vẻ, Ba lại đưa vai ra gánh vác để tôi nhẹ gánh…lấy chồng.
Tôi nhớ có lần Nhatrang bị xả đập , trời mưa nhỏ mà nước dâng nhanh quá ngập cao những vùng ngoại ô, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà đã phải di chuyển bằng ghe. Tôi xin về sớm, đã thấy Ba đứng trong nước lụt chờ để cõng tôi vào vì ghe chỉ neo ở cổng không vào được sân nhà. Ba biết tôi sợ nước dơ . Cậu tôi biết được . la:” Không thấy ai cưng con như anh , Anh có cõng nỗi nó suốt đời không ?”
Tôi biết, sẽ có lúc Ba không còn cõng tôi được nữa ( giờ phút ấy đã và đang tới ) nhưng suốt đời Ba vẫn nắm tay tôi rất chặc.
Khi tôi hỏi ý kiến Ba Mẹ về người tôi muốn đính hôn , Ba nói :” Con hãy hỏi con 2 điều : – Con có thể hy sinh tất cả cho người ấy ? -Con sẵn sàng lấy niềm vui của người ấy làm niềm vui của mình ?”. Còn mẹ , văn chương chữ nghĩa thật là trớt quớt, nhuốm màu vật chất: “Nó dễ thương, con nhà đàng hoàng , học hành tử tế, cao lớn khỏe manh… Nó sẽ… cõng Ba vô nhà thương nếu Ba còn bệnh như lần trước… Mẹ con mình đỡ khổ !” . Ba nhìn Mẹ, mỉm cười độ lượng và đượm chút màu khi dễ :” Dạy con cái kiểu gì lạ vậy không biết nữa???”
Mẹ là vậy , muốn khác cũng không khác được bao nhiêu…Luôn làm cho người đối thoại bật cười, có Mẹ , cuộc đời rất vui…mà cũng quá nhiều khi có Mẹ , cuộc đời rất mất vui… ( Ồ , chắc chắn Mẹ sẽ nói : ” đâu cần sỉ nhục tui dữ vậy !”

Hôm nay, tôi hỏi : ” Ba ơi, mai là lễ Father’s Day, tụi con muốn tặng Ba một món quà , Ba thích gì nhất hả Ba ?”
Ba đáp không ngần ngại :” Tụi con hãy tặng Ba một đứa cháu ngoại xinh thật xinh như con hồi nhỏ vậy !”
Trời đất , tôi nghĩ thầm : Ba chưa chán cái đứa con nít đã làm phiền làm phức Ba suốt cả cuộc đời đó sao ? Con đã mua cho Ba Mẹ một chuyến đi Cruise , còn chuyện cháu ngoại Ba ráng chờ sang năm Ba nhé.
Con yêu thương Ba nhất trên đời.

Trần Dung Anh

Advertisement

NGÀY ẤY ĐÃ XA RỒI……

Một bàn tay cù nhẹ vào lưng…
Một giọng nói thì thào…
Một khuôn mặt nhăn nhăn cáu kỉnh vì còn ngái ngủ….
Dậy đi con, Mẹ dẫn đi chợ Tết mua đồ mới nè
Coi chừng em nó thức, nó đòi đi theo. Mẹ không chở được hai đứa.
Một bộ áo đầm màu đỏ thật đẹp
( Còn em , luôn là quần sọt áo thun …hồi ấy . Lớn lên em mới điệu đàng…)

Sáng Mùng Một tết chơi nhảy dây bị rách
Khóc….
Không sao, đừng khóc mà xui cả năm… Mẹ mua cho cái khác đẹp hơn.
Cười….
……………………………………….
Ngày ấy đã xa rồi
……………………………………….

Nơi mình sống không có nhiều người Việt
Sáng thứ Bảy nhìn tờ lịch mới , giật mình :
Mẹ ơi, Tết rồi…
Con chở Mẹ đi OC sắm đồ Tết nha!
( Em không đòi đi theo …Chắc em cũng sẽ đi quay phim chụp hình Chợ Tết Sinh Viên ở OC với chú Lập Minh )

………………………………………

Lại thêm một năm nữa không còn ở NhaTrang…
Buồn…
Đường về sao xa quá !

TRẦN DUNG ANH.