
Thay nén hương lòng,
tiễn mẹ nhà thơ Nguyễn Ngọc Thơ – về cõi xa.
Con mất mẹ rồi. Con mất mẹ!
Đồng khô, hồ cạn. Núi sông đau.
Ván thiên đóng lại ngăn chân trẻ
Thiên cổ hồn quanh quẩn bước sầu!
Phú Thọ thôn nghéo nuôi chí cả
Hầm Hô bao quản giúp Tây Sơn
Nhai cơm lưỡi mẹ lừa xương cá
Móm sữa từ rau củ lớn khôn
Tây Phú làng quê xa phố chợ
Mẹ còng lưng gánh bán ngô khoai
Nhiều năm khốn khó nhà cùng khổ
Thiếu gạo, thừa rau, đói những ngày!
Tha phương con sống đời cầu thực
Đất khách lòng ray rức áo cơm
Than ôi! biết níu làm sao được
Tử biệt, sinh ly mộ khúc buồn!
Con về bên mẹ. Chăm nom mẹ.
Đã muộn rồi chăng?Đã muộn rồi!
Thượng đạo mưa nguồn rơi lặng lẽ
Sông Côn nước cạn đáy trơ phơi!
Rồi, mẹ tàn hơi. Đêm rựng sáng
Tháng ba, hai chín, Ất Mùi. Đau!
Mẹ ơi, dạ điếng lòng mê sảng
Con mất mẹ rồi! Mất thật sao?
Tân An, chiều 17.5.2015
Trần Bảo Định