NGÀY NÀY – THÁNG NÀY… 35 NĂM TRƯỚC.

tachithan

Năm giờ sáng, tôi quyết định ra đi sau 6 giờ quần khắp vùng biển Qui Nhơn để tìm chiếc ghe taxi đón vợ con tôi mà không gặp… Trong lúc bạn ghe lo chặt neo, quăng lưới, dụng cụ… xuống biển, tôi đứng cạnh mạn ghe nhìn Qui Nhơn dần dần khuất xa. Nước mắt chảy dài… Vĩnh biệt vợ con, gia đình, bạn bè, quê nhà… Phải nuốt nước mắt mà đi thôi!!!
Trời sáng mới khám phá ra trên ghe không có một giọt nước uống hay lương thực (nằm trên ghe chở vợ con tôi bị kẹt lại trong bờ).! Họp chớp nhoáng với vài người “Tiếp tục đi hay quay lại?” Tất cả đều quyết tâm đi, quay vào là chết với chúng nó. Đến chiều tối, may thay gặp ghe đánh cá quen với chủ tàu, xin được một ít thức ăn và một tỉn nước uống kèm theo một chú nhỏ khoảng 15 tuổi nhảy qua ghe tôi “Con đi nghen ba”.
Chiếc ghe bé nhỏ với 16 con người cứ vậy theo hướng Phi luật Tân mà chạy. Qua ngày thứ ba, thứ tư ghe tôi gặp nhiều tàu lớn nhưng họ cứ dửng dưng chạy thẳng cho dù chúng tôi cố la hét cầu cứu, may mà gặp vài chiếc tàu đánh cá Đài Loan từ xa thương tình ném xuống một số lon đồ ăn và nước uống!!!
Buổi chiều hôm đó chúng tôi quyết định rượt theo chiếc tàu đánh cá của Đài Loan gần nhất để năn nỉ được cứu vớt… nhưng cứ hễ gần tới là nó rú máy chạy mất! “Trong cái khó nó ló cái khôn”, tôi cho ghe cột vào cái phao(câu cá lớn) tin rằng thế nào nó cũng trở lại để vớt rồi yên tâm tắc máy nằm ngủ… Nửa đêm, bỗng nghe tiếng máy tàu từ xa chạy tới, chúng tôi cùng đồng thanh la hét nhưng đã trễ rồi, một chiếc tàu cao to như cái nhà lầu ba tầng từ từ lừng lững chạy đến tông vào mạn ghe… Đèn pha trên tàu lớn rọi xuống xem xét, ném cho một thùng chai nước và lạnh lùng bỏ đi!!! Thành ghe bị bể nát hai thanh, nước bắt đầu rỉ vào, bây giờ tôi mới thấy “cái khôn và cái ngu” đôi khi nó cũng nằm chung một bộ não! Khui thùng nước phát hai người một chai, tôi ngửa miệng tu một hơi nửa chai… bỗng hai mắt trợn trắng tôi ngã vật xuống sàn ghe: Rượu đế trời ạ! Mấy ngày nay có gì ăn đâu… “Chưa có bao giờ được (say) như hôm nay” tôi thấy đang lạc vào động tiên… thấy mình đang rượt bắt một bầy tiên nữ xinh tươi, rượt cả ngày mà chả bắt được cô nào, mệt thấy mẹ!!!
Qua ngày hôm sau, ghe đang chạy bỗng từ từ dừng hẳn lại, do cái tông quá mạnh đêm qua cái chân vịt đã lìa xa động cơ F8 chìm sâu vào lòng biển cả!!! Và từ đó cứ “bềnh bồng như chiếc thuyền trôi – trôi nó trôi bềnh bồng”… Kiểm tra lại chỉ còn 12 lon bắp, đậu và một hủ nước khoảng 4 lít. Tôi bỏ vào hầm và ngồi suốt ngày đêm trên nắp, mỗi ngày chỉ xuất ra hai lon: trưa và chiều mỗi người một mỗổng nhỏ cho mỗi bữa kèm theo ba muỗng nước uống (cái khui lon đồ hộp hình như kèm theo trong bọc đồ ăn khi ghe Đài Loan ném xuống biển)… Cứ vậy yên ổn mà trôi…
Qua ngày “bềnh bồng” thứ tư… Sáng hôm ấy, trời yên biển lặng, bỗng chàng vai u thịt bắp đích thị dân biển… vớ con dao xấn tới kề vào cổ tôi đòi mở nắp hầm lên “Ăn hết rồi chết cũng được”… Không biết sao, lúc ấy tôi lại bình thản dễ sợ, nhìn thẳng vào mắt nó và nói “Giết tao đi rồi ăn”. Nó gầm gừ một lát rồi quăng dao xuống biển. “Tôi phải sống”, Dóc chó… nó mà nhẫn tâm xẹt ngang cái cổ là tiu đời thằng TCT rồi!!!
Ngày thứ 13… đã 3 ngày không có gì vào bụng chỉ một muỗng nước mỗi ngày, thay phiên nhau tát nước mà cứ như diễn viên đang diễn phim chậm! Đêm đó Bác họ tôi kêu mọi người ai còn sức thì lên ngồi nắm tay nhau lần cuối… Tôi nói:
”Dù mình có chết giữa biển khơi, mình cũng hưởng được cái khí trời TỰ DO”
Bác tôi nói:
”Lạy Chúa Thánh Thần – lạy Mẹ Maria… Cỏ dại ngoài đồng mà Chúa Mẹ còn cho hương cho sắc, huống gì chúng con, một lòng tin vào Chúa Mẹ mà sao nỡ bỏ chúng con giữa lòng đại dương?”
Và tất cả mọi người lương giáo đều theo lời bác mà AMEN nhiều lần.
Tôi thực sự kiệt sức… cả đêm cứ lảm nhảm “Huong ơi – Hân ơi!…” Gần sáng, bác tôi lại gần và nói:
”Bác thấy Đức Mẹ hiện ra và nói : 12giờ trưa nay sẽ đến cứu mình”
” Cầu nguyện tiếp đi bác”
Tôi nghĩ Bác mơ tưởng cũng như những ngày qua tôi mơ đang được ăn tô bún bò bà Cam, tô bún cá bà Hào, bữa cơm có thịt luộc chấm mắm thu bà Lâm Huế…
Vậy mà… Cái đồng hồ trên tay tôi còn chạy tốt chỉ đúng 12 giờ trưa, tôi la lên:
”Có tàu đang chạy tới kìa”
Cả 16 con người bừng vụt dậy như chưa từng bị… đói, tôi phải yêu cầu nằm xuống và rán giả đò như gần chết! Chúng tôi được cứu…
Ngày 17 tháng 3 năm 1981, sau 17 ngày lênh đênh trên biển chúng tôi được đặt chân lên đảo quốc Đài-Loan trong sự niềm nỡ lẫn thương xót và cưu mang từng miếng ăn, gia dụng, quà tặng cho đến khi chúng tôi đi Mỹ.
Tôi có hai lần được sinh ra… 1956 tại Việt Nam và 1981 tại TAIWAN R.O.C. Nhớ đời nhé, TẠ CHÍ THÂN.

941324_779756988821496_4722209616809669232_n

TẠ CHÍ THÂN.

Advertisement

ĐI VÀ VỀ

tachithan

Tôi nói: Tháng sau tôi đi Việt Nam.
Nó ngạc nhiên: Ô vui quá, bạn về Việt Nam sao?
Việt Nam, một địa danh? Một cố xứ? Một quê hương?… Tất cả.
Sao tôi nói là ĐI mà nó lại nghĩ là VỀ?

Tôi nói: 3 ngày nữa là tôi về Việt Nam rồi!
Nó cười: Biết mà, bạn sẽ đi Việt Nam trong 3 ngày nữa, nhớ bảo trọng.
Lạ, sao lần này tôi nói là VỀ mà nó lại bảo là ĐI?
Phải chăng là TÙY tâm thế để CẢM và THỐT lên những tiếng nằm đâu đó sâu trong tiềm thức???

TẠ CHÍ THÂN

THÁNG TƯ

tachithan

Tôi cháy lòng tôi những tháng tư
Quê hương biệt dạng tự bao giờ
Nhiều đêm thức với vầng trăng ảo
Ai trả tôi về những giấc mơ

Không lẽ chỉ là mây trắng bay
Sao tôi chưa hết hạn lưu đày
Núi sông cách biệt lâu rồi nhỉ
Nhiều ngày tôi chết chỉ tôi hay !

TẠ CHÍ THÂN

TRuYỆN THẬT NGẮN… KHÔNG ĐẶT ĐƯỢC TỰA ĐỀ!

tachithan

Hôm nay, đầu tháng 2 năm 2015…. 34 năm trước tôi bàn với gia đinh nhỏ bé của tôi: (tôi – con gái tôi vừa hơn một tuổi và vợ tôi đang mang bầu 7 tháng) về kế hoạch chuyến vượt biên lần thứ 7:

-“Chuyến này anh phải lên ghe lớn, em và con đi ghe taxi!”
Vợ tôi lo lắng… vì đã biết là 6 lần trước bị gạt hoặc bỏ lại … dù mình là người đứng ra tổ chức.

-“Anh cho thằng bạn đi không… để lo cho em và con!”

Tôi bồi thêm:
– “Tuần tới anh sẽ đi học cách đỡ đẻ, và chuẩn bị bông băng nếu lỡ em sinh con trên biển!”….

Thằng bạn thân cho đi không và thêm thằng em trai canh me của nó lên ghe lớn an toàn mà vợ con tôi thì bị bắt lại !!!…”Lấy đá thử vàng – lấy gian nan thử lòng người” Ông bà mình nói không sai!

Sau 17 ngày trôi bềnh bồng trên biển Đông (vì chân vịt bị gãy) phước trời ghe tôi được vớt chở tới Đài Loan… 5 tháng sau mới nhận được thư nhà:
-“Chị Hương và bé Hân bị bắt, bị tra tấn nên đẻ non, Hải Triều quặr què chỉ nằn gọn trên một bàn tay. Vậy mà ba ngày sau bắt về lại trại giam thị xã QN,
Nằm trên sàn nhà tù, kiến đánh hơi da thịt non nên bu tới! Chị Hương chỉ biết ngày đêm dùng ngón tay giết kiến để bảo vệ con!
Nay đã cho về nhà được hơn ba tháng rồi mà nhiều lúc chị Hương vẫn còn ngồi bật dậy để… giết kiến!”…

Đây chỉ là một chuyện trong muôn vàn “chuyện đời tôi” thời đó… thì làm sao tôi thương cọng sản cho được hè???

TẠ CHÍ THÂN

THÁNG TƯ… !!!

tachithan

Tôi cháy lòng tôi những tháng tư
Quê hương biệt dạng tự bao giờ
Nhiều đêm thức với vầng trăng ảo
Ai trả tôi về những giấc mơ

Không lẽ chỉ là mây trắng bay
Sao tôi chưa hết hạn lưu đày
Núi sông cách biệt lâu rồi nhỉ
Nhiều ngày tôi chết chỉ tôi hay !

TẠ CHÍ THÂN

NGẪM NGƯỜI MÀ NGHĨ ĐẾN TA!!!

tachithan

Năm giờ ba mươi sáng như thường lệ…Tôi lái xe rời nhà đi làm, hôm nay bầu trời bỗng dày đặc sương mù. Hề gì, gặp trường hợp này cứ cẩn thận, từ từ mà lái…
Cứ vậy mà nhẩm nháp ly cà phê nóng mang theo kèm theo dòng nhạc Việt từ radio mà vừa lái xe vừa… mơ về khung trời viễn mộng!
Bỗng, một tiếng còi hụ rõ to… nhìn vào kính chiếu hậu thấy đèn chớp của xe cảnh sát, tôi phải từ từ tấp vào lề, bấm hai cửa hai bên xuống, hai tay đặt lên tay lái… ngoan ngoãn ngồi chờ (Hơn ba mươi năm ở Mỹ, kinh nghiệm là cứ “nhũn như con chi chi” – tới đâu thì tới). Nhìn kính bên phải, một ông cảnh sát bệ vệ bước ra xe, tay thủ vào nịt báng súng đứng xa phía sau… nhìn kính bên phải, một ông khác tiến gần:
-”Good morning, sir”
-”Good morning!”…
-”Chúng tôi đã theo sát xe ông nhiều đoạn đường rồi, ông có biết tại sao chúng tôi phải ngừng ông lại không?”
-”Thưa không. Hay là tại tôi lái quá chậm?”
-”Không! Ông lái xe rất tốt, nhất là lúc trời tối và sương mù như thế này. Nhưng hai đèn thắng sau xe của ông không còn hoạt dộng nữa!!!”
-‘Thật vậy sao? Xin lỗi, tôi không biết!”
-”Xin ông cho tôi xem bằng lái xe, giấy bảo hiểm và giấy đăng bộ lưu hành xe”
Tôi lục bóp, cốp xe đưa đầy đủ ba thứ giấy tờ.
-”Xin ông chờ tôi vài phút”
Một lát sau, người cảnh sát trở lại, trả giấy tờ tôi đã đưa và kèm theo một tờ giấy,
-”Chúng tôi không phạt ông hôm nay, nhưng ông phải ký giấy cảnh cáo, phải sửa hai đèn thắng trước khi tiếp tục lưu hành. Bây giờ tôi khuyên ông nên đậu xe và chờ trời sáng mới tới nơi sửa xe!”
-”Nhưng… tôi phải tới sở làm đúng giờ, Hơn nữa nơi tôi làm có cả chỗ sửa xe!”
-”Nơi ông làm bao xa?”
-”Thưa ông chỉ hai doạn đường nữa thôi!”

Ngẫm nghĩ một lát…
-”Thôi được, ông chạy trước… chúng tôi sẽ chạy sau xe ông!”
Thế là tôi lái xe tới chỗ làm mà có xe cảnh sát hộ tống phía sau.
Tới nơi tôi bật đèn quẹo vào, xe cảnh sát chớp đèn pha hai lần “goodbye” tôi bóp còi hai lần “thankyou” vậy thôi!

*******
Xứ Mỹ này, vậy đó! Tôi là người Việt da vàng mũi tẹt mấy mươi năm rồi, có bao giờ thấy có gì là khác lạ với người bản xứ, dù là họ giàu có, quyền lực… Chợt nhớ chú trung tá Cao Hùng, hiện là Trung tâm Trưởng trung tâm huấn luyên LỰC LƯỢNG NGƯỜI NHÁI HOA KỲ (NAVY SEAL) nhắc lại lời nói của ông tổng thống cao bồi RONALD REAGAN:
“Tổng thống Ronald Reagan từng nói nếu mình ở Pháp, Anh, hay Đức cho dù 20 năm họ cũng không cho rằng mình thành Tây, Anh, hay Đức; nhưng ai qua Mỹ này cũng thành người Mỹ được. Cho nên, tôi nghĩ mình chỉ cần làm việc hết sức. Ở Mỹ này mọi người đều ngang bằng nhau.”
Miễn là mình phải tôn trọng pháp luật… mà không phải là luật rừng à nghen!!!

*****
Nếu tôi chấm dứt bài này ở đây thì các bạn sẽ đặt câu hỏi cho cái tựa “NGẪM NGƯỜI MÀ NGHĨ ĐẾN TA”??? Sao lại nghĩ đến ta?… Tại vì có thằng bạn cà chớn nào đó gởi cho tôi cái Youtube CẢNH SÁT GIAO THÔNG HÀNG XANH NGÀY 4/3/2014 chận bắt người lái xe môtô quẹo trái phải không đúng luật gì đó! Toàn bộ đoạn phim đã làm tôi NGHĨ ĐẾN TA là vậy! Đến bao giờ quan chức nước mình mới đối xử tử tế với dân mình vậy hè???
Mà càng nghĩ… tôi càng woãi ơi là woãi!!!

TẠ CHÍ THÂN

CHUYẾN XE BUÝT SỐ 44

Mời xem phim ngắn (11 phút) dựa theo một chuyện có thật xảy ra tại Trung Quốc, phim đã đoạt nhiều giải thưởng quốc tế về phim ngắn.
Bus 44 was the first
Chinese short film to win an award in the history of Venice
Film Festival and Sundance Film Festival.
“Bus 44”
was the first-ever Chinese short film to be selected for the
Cannes Film Festival Directors’ Fortnight.

(Xin cảm ơn anh Bùi Đăng Khoa đã chuyển)

TẠ CHÍ THÂN

HÀ NỘI… NHỮNG GIỜ PHÚT ĐẦU TIÊN!

Văn Công Mỹ, Nguyễn Trí , Tạ Chí Thân, Nguyễn Ngọc Nghĩa ( Tứ đại thiên vương của Tương Tri )

Văn Công Mỹ, Nguyễn Trí , Tạ Chí Thân, Nguyễn Ngọc Nghĩa ( Tứ đại thiên vương của Tương Tri )

Từ giã bạn bè thân thương Đà Nẵng, tôi đáp chuyến bay đêm đi Hà Nội…
Máy bay chạm phi đạo, đèn báo hiệu an toàn… tôi mở cái phone cầm tay thì gặp ngay tiếng reo:
-”Alô!”
-”Bác có phải là bác Thân không ạ?”
-”Dạ phải… tôi đây”
-”Sao không trả lời điện thoại?”
-”Tại… máy bay vừa đáp xuống mà”
-”Thế à! Nhà cháu sẽ đón bác về khách sạn đấy. Khi nào bác lấy hành lý xong gọi cho nhà cháu số phone này nhé…”
Đúng là Hà Nội “ngàn năm văn hiến”, đón tiếp tôi thật là chu đáo. Lấy hành lý, vừa đẩy ra cửa vừa gọi bác tài:
-”Tôi đã ra ngoài rồi”
-”Tốt! Bác có thấy xe nhà cháu chưa?”
Trong giòng xe lũ lượt hàng trăm chiếc, tôi ngơ ngẩn:
-”Xe nào?”
-”Nhà cháu chớp mắt xe cho bác nhận diện nhé”
-”Mắt trái hay mắt phải?”
-”Vớ vẫn! Chớp hai mắt đèn mờ”
-”Không thấy!”
-”Nhà cháu chớp luôn hai mắt tỏ nhé!”
-”Vẫn không thấy”
-”Sao thế… bác đang ở cổng nào vậy?”
-”Cổng hành khách ra từ Đà Nẵng!”
-”Biết rồi! Bác có nhìn thấy bảng quảng cáo SAMSUNG trước mặt không?”
-”Không thấy!”
-”Thế trên đầu bác có hàng chữ nào không?”
-”Không…”
-”Bác không biết đọc chữ à?”
-”Biết đọc mà không có chữ để đọc!”
-”Khổ thân tôi…!!!”
Thế này là tiêu tan tán đường thân trai vạn dặm đường xa của tôi rồi… trong lúc bác tài đang léo nhéo trong phone, tôi lanh trí nhìn quanh giòng người qua lại… chọn một cô bé tóc nhuộm vàng, chân dài không tới nách… đưa phone và nói:
-”Cháu giúp chú hướng dẫn cho bác tài xế nơi chú đang đứng!”
Cô bé nhiệt tình chỉ dẫn bác tài và trao lại phone (Xin cảm ơn “mùa hoa sữa về thơm từng con phố” – tôi tạm đặt tên cho cô bé)
-”Bác nhớ nhé! Nhà cháu đang chạy tới đây… nhớ là xe chớp mắt hai mờ hai tỏ nhé!”
Tôi căng mắt nhìn hàng trăm chiếc xe đủ loại đang chạy tới… khổ nổi bác tài chưa cho tôi biết xe màu gì! Vài phút sau trong giòng xe có một chiếc đang chớp bốn mắt hai mờ hai tỏ loạn xà ngầu, tôi vội phóng đại ra đầu xe… hai tay phất lia lịa, miệng thốt ra không thành tiếng:
-”Con đây… con đây… bác tài yêu quí của con ơi!”

***

Xe len lách ra khỏi sân bay Nội Bài, bác tài vẫn không ngớt phần giận dữ… hết Đ… này tới Đ… kia:
-”Chúng nó bỏ bác xuống ga mới làm xong mà không thông báo, làm nhà cháu phải chờ bác ở ga cũ… nóng cả ruột!”
-”Từ đây về khách sạn bao lâu vậy?”
-”Nhanh nhất là khoảng 45 phút”
Nhưng mới 20 phút bác tài lại rẻ vào con đường nhỏ, len lỏi trong xóm vắng… tôi giật thót người, lạc vào ổ phục kích chăng?
-”Tới nơi rồi hả anh?”
-”Chưa đâu, còn xa… nhà cháu phải tránh cái chợ hoa nhóm ban đêm”
-”Chợ hoa trên xa lộ à?”
-”Cạnh xa lộ nhưng dịp tết họ lấn cả lòng đường, ôtô chạy qua đó đến sáng cũng chưa chắc đã về tới Hà Nội”
-”Chạy xe có khá không anh?”
-”Tạm được, nhưng cận tết thì cháy xe”
-”Xe nào, xe anh bị cháy à?”
Bác tài nhìn tôi ra vẻ thương hại cái ngờ nghệt của tôi:
-”Cháy xe là xe chạy liên tục…”
-”Nhà anh ở Hà Nội à?”
-”Ở ngoại ô, nhưng đêm nay phải tìm bãi đậu ngủ lại vì 5 giờ sáng lại phải đón khách trở ra Nội Bài”
Đến khách sạn, vì tour Hạ Long bao trọn gói nên không phải trả tiền xe, định biếu bác tài một ít nhưng lục bóp chỉ còn mấy tờ 500.000… bác tài lanh trí:
-”Đưa đây, nhà cháu thối lại cho”
Và bác tài thối lại tôi tôi 300.000… ngon ơ! Nhận phòng, tắm rửa, thay đồ… tôi lăn ra giường lúc hơn một giờ sáng, cố dỗ giấc ngủ bằng những câu hát “Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa…” kèm theo những tiếng Đ… này Đ.. kia của bác tài yêu dấu của tôi khi nãy….

***

Điện thoại reo, nhìn đồng hồ mới 4 giờ 30 sáng (tôi chỉ mơ màng khoảng 3 tiếng)… Bên kia đầu dây:
-“Bác chuẩn bị 5 giờ nhà cháu tới đón đấy nhé!”
-”Sao sớm vậy? Theo chương trình thì 8 giờ mà?”
-”Đúng rồi! Nhưng dịp cận tết phải tranh thủ đi sớm cho kịp chuyến.”
-”Đi du lịch Hạ Long mà cần gì phải vội vã thế”
-”Ối giời… Hạ Long với Hạ Liếc, nhà cháu phải đón bác ra sân bay Nội Bài lúc 5 giờ, đến nơi khoảng hơn 6 giờ là kịp cho chuyến bay lúc 8 giờ của bác đấy”
-”Nhưng… tôi vừa đáp xuống Nội Bài cách đây vài tiếng, sáng nay 8 giờ đi Hạ Long mà…”
-”Thế à…”
Điện thoại cúp cái rụp… 5 phút sau lại reng lên:
-”Bác chuẩn bị 5 giờ nhà cháu đến đón nhé!”
Lại bác tài vừa rồi… và hình như cũng là bác tài đêm qua, tôi thật sự sùng bố… chuyển giọng:
-”Xin báo cáo rõ là nhà con sáng nay đi Hạ Long chứ không phải đi Nội Bài, làm ơn cho nhà con ở lại thêm vài ngày… nhà cháu có hiểu không ạ?”
-”Nhưng theo hợp đồng thì…”
-”Biết rồi… khổ nắm… lói mãi! Nhà cháu xin xem lại ngày tháng cho nhà con nhờ! Có phải hợp đồng là nhà cháu đón nhà con từ Nôi Bài về Hà Nội đêm qua và sẽ đưa nhà con ra Nội Bài ngày 30… tức là 4 ngày nữa chứ không phải là sáng nay. Phải không ạ?”
-”Ờ… Ờ… Thế à! Thôi ngủ tiếp đi!”
Tôi nằm vật ra giường, lăn qua trở lại mà nỗi ấm ức không làm sao ngủ lại được! Những gìờ phút đầu Hà Nội chào đón tôi: người con trở về từ khi chưa sinh ra… hình như nợ tôi một lời XIN LỖI, kể cả bác tài nghiệt ngã kia!!!

Phải không Quỳnh Đỏ ???!!!

TẠ CHÍ THÂN