Năm giờ sáng, tôi quyết định ra đi sau 6 giờ quần khắp vùng biển Qui Nhơn để tìm chiếc ghe taxi đón vợ con tôi mà không gặp… Trong lúc bạn ghe lo chặt neo, quăng lưới, dụng cụ… xuống biển, tôi đứng cạnh mạn ghe nhìn Qui Nhơn dần dần khuất xa. Nước mắt chảy dài… Vĩnh biệt vợ con, gia đình, bạn bè, quê nhà… Phải nuốt nước mắt mà đi thôi!!!
Trời sáng mới khám phá ra trên ghe không có một giọt nước uống hay lương thực (nằm trên ghe chở vợ con tôi bị kẹt lại trong bờ).! Họp chớp nhoáng với vài người “Tiếp tục đi hay quay lại?” Tất cả đều quyết tâm đi, quay vào là chết với chúng nó. Đến chiều tối, may thay gặp ghe đánh cá quen với chủ tàu, xin được một ít thức ăn và một tỉn nước uống kèm theo một chú nhỏ khoảng 15 tuổi nhảy qua ghe tôi “Con đi nghen ba”.
Chiếc ghe bé nhỏ với 16 con người cứ vậy theo hướng Phi luật Tân mà chạy. Qua ngày thứ ba, thứ tư ghe tôi gặp nhiều tàu lớn nhưng họ cứ dửng dưng chạy thẳng cho dù chúng tôi cố la hét cầu cứu, may mà gặp vài chiếc tàu đánh cá Đài Loan từ xa thương tình ném xuống một số lon đồ ăn và nước uống!!!
Buổi chiều hôm đó chúng tôi quyết định rượt theo chiếc tàu đánh cá của Đài Loan gần nhất để năn nỉ được cứu vớt… nhưng cứ hễ gần tới là nó rú máy chạy mất! “Trong cái khó nó ló cái khôn”, tôi cho ghe cột vào cái phao(câu cá lớn) tin rằng thế nào nó cũng trở lại để vớt rồi yên tâm tắc máy nằm ngủ… Nửa đêm, bỗng nghe tiếng máy tàu từ xa chạy tới, chúng tôi cùng đồng thanh la hét nhưng đã trễ rồi, một chiếc tàu cao to như cái nhà lầu ba tầng từ từ lừng lững chạy đến tông vào mạn ghe… Đèn pha trên tàu lớn rọi xuống xem xét, ném cho một thùng chai nước và lạnh lùng bỏ đi!!! Thành ghe bị bể nát hai thanh, nước bắt đầu rỉ vào, bây giờ tôi mới thấy “cái khôn và cái ngu” đôi khi nó cũng nằm chung một bộ não! Khui thùng nước phát hai người một chai, tôi ngửa miệng tu một hơi nửa chai… bỗng hai mắt trợn trắng tôi ngã vật xuống sàn ghe: Rượu đế trời ạ! Mấy ngày nay có gì ăn đâu… “Chưa có bao giờ được (say) như hôm nay” tôi thấy đang lạc vào động tiên… thấy mình đang rượt bắt một bầy tiên nữ xinh tươi, rượt cả ngày mà chả bắt được cô nào, mệt thấy mẹ!!!
Qua ngày hôm sau, ghe đang chạy bỗng từ từ dừng hẳn lại, do cái tông quá mạnh đêm qua cái chân vịt đã lìa xa động cơ F8 chìm sâu vào lòng biển cả!!! Và từ đó cứ “bềnh bồng như chiếc thuyền trôi – trôi nó trôi bềnh bồng”… Kiểm tra lại chỉ còn 12 lon bắp, đậu và một hủ nước khoảng 4 lít. Tôi bỏ vào hầm và ngồi suốt ngày đêm trên nắp, mỗi ngày chỉ xuất ra hai lon: trưa và chiều mỗi người một mỗổng nhỏ cho mỗi bữa kèm theo ba muỗng nước uống (cái khui lon đồ hộp hình như kèm theo trong bọc đồ ăn khi ghe Đài Loan ném xuống biển)… Cứ vậy yên ổn mà trôi…
Qua ngày “bềnh bồng” thứ tư… Sáng hôm ấy, trời yên biển lặng, bỗng chàng vai u thịt bắp đích thị dân biển… vớ con dao xấn tới kề vào cổ tôi đòi mở nắp hầm lên “Ăn hết rồi chết cũng được”… Không biết sao, lúc ấy tôi lại bình thản dễ sợ, nhìn thẳng vào mắt nó và nói “Giết tao đi rồi ăn”. Nó gầm gừ một lát rồi quăng dao xuống biển. “Tôi phải sống”, Dóc chó… nó mà nhẫn tâm xẹt ngang cái cổ là tiu đời thằng TCT rồi!!!
Ngày thứ 13… đã 3 ngày không có gì vào bụng chỉ một muỗng nước mỗi ngày, thay phiên nhau tát nước mà cứ như diễn viên đang diễn phim chậm! Đêm đó Bác họ tôi kêu mọi người ai còn sức thì lên ngồi nắm tay nhau lần cuối… Tôi nói:
”Dù mình có chết giữa biển khơi, mình cũng hưởng được cái khí trời TỰ DO”
Bác tôi nói:
”Lạy Chúa Thánh Thần – lạy Mẹ Maria… Cỏ dại ngoài đồng mà Chúa Mẹ còn cho hương cho sắc, huống gì chúng con, một lòng tin vào Chúa Mẹ mà sao nỡ bỏ chúng con giữa lòng đại dương?”
Và tất cả mọi người lương giáo đều theo lời bác mà AMEN nhiều lần.
Tôi thực sự kiệt sức… cả đêm cứ lảm nhảm “Huong ơi – Hân ơi!…” Gần sáng, bác tôi lại gần và nói:
”Bác thấy Đức Mẹ hiện ra và nói : 12giờ trưa nay sẽ đến cứu mình”
” Cầu nguyện tiếp đi bác”
Tôi nghĩ Bác mơ tưởng cũng như những ngày qua tôi mơ đang được ăn tô bún bò bà Cam, tô bún cá bà Hào, bữa cơm có thịt luộc chấm mắm thu bà Lâm Huế…
Vậy mà… Cái đồng hồ trên tay tôi còn chạy tốt chỉ đúng 12 giờ trưa, tôi la lên:
”Có tàu đang chạy tới kìa”
Cả 16 con người bừng vụt dậy như chưa từng bị… đói, tôi phải yêu cầu nằm xuống và rán giả đò như gần chết! Chúng tôi được cứu…
Ngày 17 tháng 3 năm 1981, sau 17 ngày lênh đênh trên biển chúng tôi được đặt chân lên đảo quốc Đài-Loan trong sự niềm nỡ lẫn thương xót và cưu mang từng miếng ăn, gia dụng, quà tặng cho đến khi chúng tôi đi Mỹ.
Tôi có hai lần được sinh ra… 1956 tại Việt Nam và 1981 tại TAIWAN R.O.C. Nhớ đời nhé, TẠ CHÍ THÂN.
TẠ CHÍ THÂN.