
TÙY BÚT :
NƯỚC MẮT
1.
Chiều, tôi gặp lại anh trong một cuộc triển lãm nhỏ. Anh đang say sưa nói về ý nghĩa của bức tranh, về sự đau khổ của người đàn bà được quấn chặt trong chiếc khăn rằn. Tôi bất giác đưa tay lên kéo lại chiếc khăn rằn trên mình, và ánh mắt anh đã dừng lại phía tôi.
Tôi và anh đã yêu nhau như định mệnh phải thế, như thể, chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau, anh hiểu được từng suy nghĩ hay ánh mắt của tôi. Còn tôi, hay nói về những bức tranh anh vẽ trong niềm đam mê của đời người nghệ sĩ. Chúng tôi thường rong ruổi trên con dốc dẫn tới căn gác xưa và hát cho nhau nghe những giai điệu tình yêu ngọt ngào. Anh hát rất hay, tiếng hát ấm như ru trái tim tôi nhẹ nhàng, âu yếm…
Anh sẽ còn cõng tôi như ngày nào, nếu tôi còn ở lại trong vòng tay anh nhưng, ngày tôi xa anh, đã không để lại ngay cả một lời từ biệt. Tôi đang chạy trốn, chạy trốn những trăn trở, những dằn vặt mà vẫn in hằn trên khuôn mặt anh, hằng đêm. Anh vẫn thường nói với tôi về sự tự do, về tình yêu với hội họa, về những giọt nước mắt âm thầm của tôi. Có lẽ, tình yêu đẹp là tình yêu không trọn vẹn, như bài hát nào đó, và tôi đã chọn cách xa anh….
Anh, gầy đi nhiều, đôi môi dường khô héo, chỉ có nụ cười là không thay đổi, ánh mắt anh vẫn nồng ấm như tình yêu và sự bao dung anh dành cho tôi. Tôi quay lưng đi sau lời chúc vội vàng, tôi không hiểu mình đang tỏ ra vĩ đại hay thực sự đang tự làm khổ mình trong nỗi cô đơn muôn thủa…
2.
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên giai điệu quen thuộc, tôi đưa tay những ngón tay di di xuống đất chờ đợi. Đầu bên kia, giọng anh vang lên thật ấm: – Nhỏ ơi! Anh nghe đây.”
Không kịp để anh nói thêm tôi vội vàng “Em có chuyện muốn nói với anh”, cho địa chỉ và bỏ máy sau khi nói : “Em chờ anh!” Thế đấy, tôi chưa bao giờ chủ động khi gặp anh, dường như, tôi chỉ chủ động khi xa anh…
Quán café nơi góc đường thật đẹp, nằm bên bờ hồ thơ mộng, giàn hoa tigon đang trổ những chùm hoa hồng tím xà xuống tận nơi chúng tôi ngồi. Sau khi gọi cho mỗi người một ly rượu vang, anh im lặng, đưa ánh mắt ra xa, bao nhiêu yêu thương chợt ùa về. Nước mắt tôi bắt đầu rơi, lạ thật, tôi đâu có khóc, sao nó lại rong chơi vào lúc này chứ? Anh vẫn im lặng và đưa tay lau khô những giọt nước mắt rong chơi đó, rồi nhẹ nhàng ôm chặt tôi trong vòng tay. Tôi khép rèm mi và thấy mình đang chạy trên thảo nguyên lộng gió, những đám cỏ dại xanh mơn mởn, chen những màu hoa sặc sỡ, chan hòa dưới ánh nắng dịu dàng, anh đang đuổi theo tôi và cười rất thoải mái. Hạnh phúc ngọt ngào ấy, đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi suốt thời gian xa anh, nó luôn nhắc cho tôi nhớ, tôi và anh đã có những ngày, tháng hạnh phúc như thế. Tôi bị đánh thức bởi vị mặn đắng vẫn đang tràn xuống môi….
Anh vẫn mãi cô đơn như cánh chim, xé tan bầu trời tìm sự đam mê, mang theo tình yêu tôi dành cho anh mà không có ý định dừng lại. Anh muốn tôi cùng Đông Đông quay về ngôi nhà trên con dốc xưa, quay về nơi kỷ niệm, anh nói cần đi xa một thời gian, rằng anh muốn tôi và “công chúa của chúng tôi” sẽ cảm thấy như luôn có anh bên cạnh khi ở đó. Mặc dù, ánh đèn đường le lói, nhưng, tôi vẫn nhìn rõ hai dòng nước mắt anh lặng lẽ rơi. Lần đầu tiên, từ ngày quen anh, tôi thấy giọt nước mắt anh rơi. Anh chỉ giải thích đơn giản rằng phải xa Đông Đông, xa tôi, một thời gian rất dài nên mới vậy, anh muốn trước khi rời đi, anh sẽ lo chuyển mẹ, con tôi về ổn định…Nhưng anh không biết rằng, người không ở lại được là tôi, những gì muốn nói với anh, tôi đành nén lại…
Sau bao nhiêu năm, quay lại con dốc, tôi nghe nhịp chân mình ngập ngừng, ngôi nhà vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ dường như còn nguyên, ngoại trừ Đông Đông của chúng tôi đang nhảy chân sáo và líu lo như chim Họa Mi.
– Mẹ ơi, nhà Ba sao cao quá à, Đông Đông chạy miết chưa tới nơi.
– Mẹ ơi, sao Ba đi công tác lâu quá, bữa nay mới về…
Vẫn là những câu hỏi ngây ngô của Đông Đông trong suốt những năm qua, mà bữa nay tôi nghe như ngàn mũi kim đâm vào tim đau buốt. Hôm nay, tôi mới cho anh nhận Đông Đông, tôi có nhẫn tâm không khi làm như vậy, ngày xa anh, tôi mang theo Đông Đông mà anh không hề hay biết…
Từ xa, nhìn những ánh nến lung linh, huyền ảo, Đông Đông thích lắm, con bé chạy ào tới nơi vòng tay anh đang dang rộng chờ đón. Anh bế con bé trên tay với niềm hạnh phúc trào nơi khóe mắt, Đông Đông thật giống anh, con bé luôn miệng kêu “Ba đừng khóc” và lấy bàn tay nhỏ xíu, lau những giọt nước mắt hiếm hoi ấy. Một cơn đau thể xác làm tôi gục xuống, trước khi chìm vào vô thức, tôi chỉ kịp nhìn thấy anh bỏ Đông Đông xuống và chạy lại phía tôi.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy khuôn mặt anh tràn đầy nỗi lo lắng, ánh mắt toát lên vẻ đau đớn, tôi hiểu rằng, anh đã biết mọi chuyện, tôi đã âm thầm chịu đựng những cơn đau do căn bệnh ác tính hành hạ suốt gần một năm qua. Khi biết mình chẳng còn nhiều thời gian, tôi đã dồn chút sức lực cuối cùng để chuẩn bị tâm lý và cuộc sống cho Đông Đông của chúng tôi. Tôi quyết định để anh chăm sóc con và cho con bé biết sự thật về Ba nó.
Bàn tay anh nắm lấy bàn tay tôi thật chặt, như muốn trao tất cả sự sống của anh lại cho tôi. Vậy là quá đủ cho một tình yêu trọn vẹn.
– Anh! Hãy ở lại nhé, và nuôi dạy Đông Đông trưởng thành, đó là món quà tình yêu cuối cùng em dành lại cho anh.
– Đông Đông, con còn nhớ chuyện con Gấu ngủ Đông không? Vì Mẹ yêu mùa Đông, mùa tình yêu đầu tiên của Mẹ và Ba con, giờ Mẹ sẽ giống con gấu ấy ngủ lâu thật lâu, con nhớ đừng đánh thức Mẹ nhé, khi nào nhớ Mẹ con hãy nói chuyện với Ba.
Không biết Đông Đông có hiểu những gì tôi đang nói hay không mà con bé gật gật cái đầu trong hai hàng nước mắt, không biết con bé học cách khóc âm thầm đó từ bao giờ…
Anh vẫn lặng lẽ bên mẹ, con tôi, mà tôi nào hay biết. Giờ đây, mọi thứ đã quá muộn màng cho một kết thúc có hậu. Ngoài kia, hình như gió mùa Đông Bắc đang về…
QUỲNH ĐỎ
4-3-2014