Níu mộng em về

nguyentancu

Trần gian áo rách sao nhiều quá
Có vá dùm anh hết nỗi buồn
Có mưa xuống phố cho anh nắng
Trưa vắng không còn ai đến thăm

Trần gian áo ấm sao mà lạnh
Ngơ ngác mà thương chút
thiện hành
Anh đi xuống phố
đời
thương hạnh
Một vết yêu thầm trong
phúc âm

Trời cao xuống thấp trầm mây đậm
Môi ngấm ngầm son nhục cảm lầm
Đừng xa nhau nhé chuông chiều vọng
Níu mộng em về trong bóng sương…

NGUYỄN TẤN CỨ

TÀN PHAI

nguyentancu

Một ngày đã úa rồi em
Trên đôi môi ấy đã mềm đắng cay
Đã sương rơi khuất chân mày
Đời long lanh sớm đã tàn ngoài hiên
Đã quen rồi quá muộn phiền
Em đừng chì chiết cơn điên đã đầy
Em đừng đe dọa môi say
Đừng mài dao bén mặt dày giai nhân
Tôi quen lắm những ân cần
Mới vừa ngọt nhạt đã dần dần tan
Mới vừa thủ thỉ nhẹ nhàng
Đã nhằng sấm động lang bang mưa nguồn
Tôi quen rồi những nỗi buồn
Ngoài kia nắng vẫn vàng khuya vô thường
Rất nhiều tôi vẫn còn thương
Mùi hương xuân sắc chiếu giường chiều nay.

NGUYỄN TẤN CỨ

VIếT ĐỂ NhỚ NhÀ VăN KIệT XUấT CủA SÀI GÒN : DưƠNG NGhIỄM MậU.

nguyentancu

“Những kẻ sống đã chết“ từ khuya rồi khi con kinh tràn lên nước đen. Khi những con cáo tràn về thành phố. Khi văn chương trở thành “tội đồ“ khi những tiếng kẻng triệu tập gióng lên những tiếng kêu đanh tai nhức óc …
Những con chó săn bắt đầu nhe nanh sắt -những cái thòng lọng được buông ra khắp hang cùng ngõ hẻm bọn chúng săn mồi săn người ở bất cứ nơi đâu mà cách mạng tràn tới … kéo theo những con chó hoang đang lang thang trên đường cong hoảng.
Văn chương của chế độ cũ trở thành mục tiêu rõ ràng nhất trong bóng tối của cách mạng. Họ trở thành những “tên biệt kích văn nghệ“ không thể dung thứ.
Bằng cách đốt sạch phá sạch bằng cách treo cho chúng một bản án – đưa chúng vào danh mục cần phải bị loại trừ ra khỏi đời sống. Văn chương trở thành cánh cửa hoang vu của cánh đồng trống không sau một mùa giải phóng.
Những cuộc trốn chạy bất tận. Những cuộc vượt biên bất thành. Những cuộc thúc thủ cam chịu sau khi đã “trình diện” và lên đường đi “học tập cải tạo” 3 năm 10 năm và nhiều hơn là không thấy ngày về và tất cả đều hư vô như bụi hồng trên những cung đường vô định.
Và họ đã không thỏa hiệp – Họ im lặng nhẫn nhục – và họ đã phải nhìn ngắm đất nước Sài Gòn tang thương qua những tháng ngày đoạn mục. Chỉ còn những chiếc ghế cái bàn quán nhỏ – hẻm xuyên mắt ướt – khi những người bạn của họ đã “chìm nổi” ra đi khi cuộc chiến đã lùi xa như những tiếng depa rơi rớt.
Họ không xuất hiện nữa. Chỉ có những con chó săn văn chương cách mạng hiện hình canh gác. Chỉ có bọn Đảng Đoàn Văn nghệ của Đảng xuất hiện. Bằng danh xưng Chủ Tịch – Phó chủ tịch văn nghệ – Bằng các Tổng Biên Tập – Trưởng ban VHVN của các báo Đoàn – Đảng đang lãnh đạo các tỉnh thành phố từ TW tới địa phương …
Chúng sục sạo tuần tra xăm xỉa ròng rã suốt mấy mươi năm bằng những vòng khuyên mỹ miều. Như là Văn chương Chống Mỹ. Văn chương TNXP. Văn Chương thành phố. Bằng văn chương rau muống ba xu của Bà Tùng Long trồi lên từ Tuyến Đầu của Đoàn TNCSHCM – chúng chế ngự thống lĩnh khắp các mặt báo mà chỉ có chúng mới được lên tiếng sủa.
Và cho đến tận những ngày sắp chết lụi tàn chúng vẫn còn “vác mặt” lên gân “tụ đám tụ đàn” lại như những con chó hoang trên những vỉa hè quán xá của chế độ. Chúng rống rít loảng xoảng khua lên những tiếng kêu tuyệt vọng bằng những danh xưng Nhà Văn với tấm thẻ Đảng đã hết thời – khi mà văn chương của chúng đang đến hồi cáo chung khi mà sự nghiệp văn học rách nát XHCN… của chúng còn thua xa một cuốn sách đã được chính chúng nó in ấn xuất bản “dịch dọt” ra bằng nước tiểu của một “con rồng” văn chương đã chết ….

 

Ở LẠI

nguyentancu

Ở lại với mưa rừng rưng rưng nắng buốt
Với sương rơi bay và gió vực đêm ngày
Anh quên lãng tiếng ru dài… nơi phố thị
Xốc ba- lô lên rồi quẳng lại một góc nhà

Anh quên lãng hết con người cùng… dã thú
Muốn nằm thật im rình bóng… mục đâu rồi
Anh sẽ nhảy Gangnam Stye vào buổi sáng
Cuồng loạn Rock Storm buổi tối… say mèm

Như sợi tóc xanh em cùng anh xuôi rủ rượi
Như mùi quế hôm qua còn nực căn phòng
Anh căm ghét thế giới nầy nhiều chia biệt
Anh hứng cơn đau và đưa tiễn một mối tình

Anh ở lại với anh thôi với bóng tối một mình
Ôm tiếng hát ấy anh ru mình đừng tĩnh thức
Cứ ngợp ngụa trong nước đen và đuối mộng
Thơm như một mùi hương thoi thóp… linh hồn.

Nguyễn Tân Cứ

?

nguyentancu

Qua sông
sông
cúi đầu
Xuống biển
biển
muối mặt
Ra phố
phố
lặng câm
Ra chợ
chợ
hoang
mùi
tang hải

không còn
đất sống
Nước
nhiễm
trùng
độc
hoa.

Nguyễn Tấn Cứ

XUÂN TỐNG BIỆT.

nguyentancu

Tống biệt em hề tống biệt ta
Qua sông con sáo đậu đuôi xuồng
Qua sông con nước về châu thổ
Hiu hắt mưa buồn ta khóc ta

Tống biệt
Khà
Ta uống cạn
Có hề chi một khúc ca hành
Mười năm sương phủ ha đời lạnh
Một mình ta tiễn một mình ta

Khoát áo ta cười vang bến khuya
Cớ sao nước mắt vẫn tuôn tràn
Khum tay nhúm lửa hơ tình lạnh
Từ người – như một nhát dao đâm

Tống biệt em – hề- tống biệt biệt câm
Tê môi cóng lưỡi – ruột gan bầm
Thảm thê tay nắm – rời tay nắm
Vĩnh biệt thôi rồi … em lá răm

Tống biệt em – hề – tống biệt năm
Lên non – hề – lót ổ ta nằm
Kỉ niêm bây giờ như … hố thẳm
Một trời thương nhớ – biệt hành xuân .

NGUYỄN TẤN CỨ

VALENTINE NGƯỜI TA VÀ EM

nguyentancu

Người ta luôn luôn làm cho anh nhớ em
Mái tóc ấy làm cho anh …thắt ruột
Đôi mắt ấy làm cho anh ngơ ngẫn
Và nụ cười làm anh thở chẳng ra hơi

Người ta làm cho anh … ngó trời
Mưa rát mặt và nhớ em buốt dạ
Khi nhớ quá thì nhìn cho đỡ nhớ
Người ta tưởng mình
Mình tưởng với người ta?

Nếu như thế thì em rất …lạ
Bởi em không giống một ai
Nhưng người ta lại rất giống mình
Người ta làm cho anh nhớ em
Không bao giờ ngơi nghỉ
Buổi sáng buổi chiều mọi lúc mọi nơi

Anh sợ quá và luôn luôn cúi mặt
Giả vờ như rơi mất một nỗi buồn
Anh nhặt lấy trái tim mình tơi tả
Khâu vá nỗi cô đơn
Bằng chính
nỗi đau mình

Người ta như thế – còn em thì như thế
Cứ như không – mà lại có trong đời
Em xa quá – người ta thì – gần quá
Anh chạm chỗ nào cũng thấy nỗi đìu hiu

Người ta làm cho anh luôn luôn nhớ em
Ừ thì nhớ – sợ gì mà hổng nhớ
Nếu cần thiết anh sẵng sang bỏ chạy
Để trái tim anh nguyên vẹn tả tơi buồn

Anh sẵn sàng để nỗi nhớ rong chơi
Và có thể em không cần anh nữa
Em như thế – Người ta thì như thế
Có khi nào em nhớ
Giống anh không ???

Nguyễn Tấn Cứ

Thư Cho Mùa Xưa Cũ

nguyentancu

Chuông rung lên trong những tờ thư cũ
Cuối năm vui trong một giáng sinh buồn
Chuông reo lên trong những tờ thiệp cũ
Cuối năm buồn trong một giáng sinh vui

Tuyết có bay trong những mùa xanh bụi
Cây có cao thông buốt ngọn lá lưng trời
Em có mỏi mệt quá chừng vì hạnh phúc
Đời có tươi không trên bờ vực không lời

Anh mỏi mệt vì những ngày dài ngóng đợi
Ngoài hiên mưa một tiếng vọng con người
Thư cuối năm đây kỉ niệm buồn trong mắt
Vẫn rưng rưng vang những tiếng ngân dài.

NGUYỄN TẤN CỨ

GIÁNG SINH .

nguyentancu

Đừng chạm môi vào những ngày u ám
Hãy uống cạn nỗi buồn
Nuốt vào trong lòng mùa đông buôt giá
Những cái chết chỉ là khởi đầu
Giáng sinh cũng chỉ là khởi đầu.

Đất đai mùa màng và những cây thông
Khởi đầu cho một đêm hoan lạc
Các thiên thần thánh ca
Những con quỉ mỉm cười
Những con tuần lộc phi nhanh về phương bắc
Xe kéo đầy quà…

Đừng chạm môi vào những phiền muộn
Hãy uống cạn chén đắng
Đêm nay là đêm Giáng sinh
Sẽ có người sinh ra
Se có người gánh chịu
Phúc phận cho những kẻ nào khổ đau
Đã có ta gánh hết.

Phúc phận cho những kẻ đóng đinh
Những kẻ phụ tình và những tên đao phủ
Phúc phận cho bọn vua quan
Những kẻ sát nhân – những người lương thiện
Không có ai mà ta không mang theo cùng.

Đừng chạm môi vào những vết thương
Có gì đâu mà khổ đau nhức nhối
Hãy tụng ca cùng chuông nhã nhạc
Đêm nay… đêm Giáng Sinh
Đêm Thánh rất…Vô cùng !

NGUYỄN TẤN CỨ