VĨNH BIỆT ANH – VĨNH BIỆT CHU TRẦM NGUYÊN MINH

“Đêm xuống rồi em buồn không hở
Trời xa mù tầm tay với âu lo”(Lời Tình Buồn-CTNM)

Biết nói gì, khi anh đã… đi?
Về nơi cát bụi cõi vô cùng
Về nơi nẻo ý hồn thanh thản
“Lời tình buồn” để gió ru thương…*

Biết nói gì, trước phút mặc nhiên?
Một chút hồn nhiên gói lẽ thường
Rót chút rượu tình trao tri kỷ
Tiễn ấm lòng, nóng cả cô miên!

Lối ấy, chiều nay sao nhớ quá?
Bao người thân thắp nén tâm hương
“Vĩ Cầm” lướt nhẹ “Hoan Ca” núi**
“Quán Văn” buồn, giờ thiếu một người thương…

Vĩnh biệt anh
Vĩnh biệt hồn thi sỹ!
Anh đi rồi, ai ngồi ngóng chơ vơ?
Vĩnh biệt anh, ly cà phê nát dạ
Nhấp men đời em thả nốt Thơ say…

Thôi anh nhé
Khúc nhạc lòng ai đấy?
Xin hẹn ngày về cùng bên cội đá xanh xanh…

*Tựa tập thơ “Lời Tình Buồn”, cũng là lời nhạc sĩ Vũ Thành An đã phổ nhạc, đọng trong lòng thế hệ gần năm thập niên qua.
**Trích tựa bài thơ “Vĩ Cầm” và tựa truyện dài “Bài Hoan Ca ở A.38” của Chu Trầm Nguyên Minh.

Sài Gòn, 22/02/2014(23/01Giáp Ngọ)
NGUYỄN NGỌC THƠ

*Đây là hai bài thơ, anh Chu Trầm Nguyên Minh đã xúc động làm trên giường bệnh ở bệnh viện Triều An lúc cuối đời, Phạm Nguyễn Anh Thư(con gái anh) ghi lại vào ngày 06/02/2014-nhằm ngày Mùng 7 Tết Giáp Ngọ như một lời chia tay anh em…

TẶNG EM NGÔ QUANG HIỂN

Hiển đến thăm anh thật bất ngờ
Lại còn bắt anh làm thơ
Cảm xúc dâng trào thơ ứ nghẹn
Làm sao làm được Hiển ơi?

GỞI EM NGUYỄN NGỌC THƠ

Thơ là người anh thương!
Từ lâu đã biết đến cõi vô thường
Nhưng lòng anh vẫn cứ nghĩ về em mãi
Tình mình xin giữ mãi nghe Thơ?

(B/v Triều An-Sài Gòn, ngày 06/02/2014)
CHU TRẦM NGUYÊN MINH

XUÂN XA

Xuân này em có về không?
Vườn xưa mai nở vàng bông rụng đầy
Xa em mẹ ngóng từng ngày
Gió đông se lạnh nắng gầy lối đi

 Mùa Xuân xứ lạ Ca-Li
Tuyết rơi em có bồi hồi nhớ quê?
Bên thềm thông đứng tỉ tê
Chợt nghe tiếng pháo não nề xuân xa…

 Gởi em một chút tình nhà
Bánh chưng mẹ gói xanh tà áo bay
Anh ngồi đếm bước xuân đi
Dòng sông ký ức… phẳng lì trong mơ!

NGUYỄN NGỌC THƠ

CHÚ TIỂU SAY HOA

Mới sáng tinh mơ . Mở cổng chùa!
Hồ sen trước ngõ gió xuân đưa
Cánh trắng nõn nà hương đọng nắng
Lòng nghe rạo rực giữa muôn hoa.

Chú tiểu say sưa ngắm ngất ngây
Trong sân đàn bướm nhởn nhơ đầy
Mấy chậu mai vàng khoe chút mộng
Giò lan thơm phức động xuân lay…

Chợt  thoáng bụi trần hong khóe mắt
Mới hay niệm khởi vút tầng mây
Giật mình tiếng chuông ngân bừng tỉnh
Nắng rọi Tổ Đình sương khói bay …

Trước cửa Từ Bi quỳ sám hối!
ÁoThiền vẩn đục sắc màu lam
Xin Người chứng cho lòng đệ tử
Đời con nghiệp ái vẫn chưa tan?

NGUYỄN NGỌC THƠ

THUNG LŨNG NHỚ ĐÔNG

 

 ai về thung lũng đông thương nhớ?
dốc đá le le
eo gió lạnh mù sương
nghe chim tu hú
cúc cu…dội rừng

 ôi, núi đất lở
tình bạc nửa bờ nghiêng
nước lũ quét, đá trôi chiều tứ xứ!

 tôi lạc lưng đời rây gió hú
bỏ trời thung nhớ
em cô đơn

bỏ rừng bỏ núi suối chơ vơ
mỏn đá trắng vẫn đứng đo tình mưa nắng!
vỡ thời gian đông cứng
sắc rêu xanh
bão rét khép mùa hoang…

 về lặng một mình
bên khe nhớ
tóc bạc trắng… ba mươi năm
úa màu thung lũng cháy khô tôi
đông ơi!
đông ơi
lá rơi từng chiếc rớt se lòng
thung lũng mùa này
xưa, em hái mật trong tôi!

                                   

    Nguyễn Ngọc Thơ

NHỚ MẸ MÙA BÃO

Thương kính ba mẹ
Tây Sơn _ Bình Định

Thương nhớ Miền Trung lũ lại dâng
Mùa đông đang tới bão xoay vần
Sài Gòn đất khách con rơi lệ
Bình Định quê nhà mẹ tủi thân
Bờ tre xơ xác tình dâu bể
Luống cải ngậm ngùi nghĩa hiếu nhân
Chạnh lòng nhìn gió mưa ray rứt
Tơi tả cụm hồng rụng trước sân!

NGUYỄN NGỌC THƠ

TIẾNG GỌI ĐÒ

Đôi bờ sông chảy mênh mông
con đò tách bến chìm trong sương mờ!

Ngủ mê
thức tiếng gọi đò
mở mắt chợt thấy
bóng cò vút qua
đàn cò trắng tít non xa
lòng sông trong vắt_chắt ra
bóng mình…

Con đò xuôi chảy lặng thinh
còn anh lái ngủ cười tình khoang mơ?
chiều nay,
đò lạc bến thơ
tưởng đâu xứ lạ
luân hồi hóa quen…

Mái chèo khua trắng lênh đênh
đi về cội thức xóa tên một người!

Sài Gòn 2013
NGUYỄN NGỌC THƠ

CA DAO CỎ

Cỏ hồng tựa gót hoang vu

Nghe sương rớt hạt phù du

chạnh buồn

Mắt nhung

đọng ướt mi đàn

Ru em vào mộng cho vàng

lãng du…

Nửa khuya

động gió vi vu

Cỏ rơi về chốn hiên thu

nẩy mầm

Ngàn năm

đất hát thì thầm

mưa xuân rụng xuống xanh thềm

ca dao!

NGUYỄN NGỌC THƠ

THĂM TRĂNG HÀN MẶC TỬ

Nhân kỷ niệm 101 năm ngày sinh Hàn Mặc Tử !

(22/09/1912_22/09/2013)

Trăng vàng như ngọc sáng như tơ
Lạnh ngắt hồn mơ bóng nguyệt mờ
Dưới bến Quy Hòa mưa hư ảo
Đầy con thuyền trắng chở ngàn thơ …

Có kẻ chiều nay, nhặt ước mơ
Gom từng giọt lệ máu chưa khô
Gió hôn Ghềnh Ráng sao mà nhớ
Gom cả vầng trăng nhả cả tơ

Mấy hạt sương buồn … thương cúi mặt
Thầm thì mộ chí tự tình chi?
“Người thơ phong vận như thơ ấy”
Nửa gánh giang san gói biệt ly!

Theo gót tình si ta chết lặng
Dọc đường trăng rớt trắng xuân thì
Lả lướt triệu vì vuông lụa thắm
Nhập về bến mộng… uống trăng trôi!

Nguyễn Ngọc Thơ

HỒN VIỄN XỨ

Chợt nhớ Hầm Hô tuổi dại khờ
Trời sinh mây, nước hóa bơ vơ
Tây Sơn ngày ấy xa từ biệt!
Đồng lúa thơm vàng dạ ngẩn ngơ …

Mới đấy, bao năm tàn giấc mộng?
Bạc đầu xanh mòn gót lãng du
Quá nữa đời trai còn lận đận
Thân gởi quê người thẹn gió thu

Chạnh nhớ! Đền xưa hương khói tỏa
Bên thềm Kiên Mỹ bóng me ru
“Áo vải cờ đào”_ Đao, kiếm bạc!(1)
Trời Tây hừng hực khí thiêng rơi…

Hàng phượng trước Trường xưa có thắm?
Hạ về! Say nắng rớt bâng khuâng
Ra đi bỏ lại hương tình cũ
Khát nước Sông Côn_ Nẫu Đá Hàng!

Ghềnh Ráng vẫn chờ ghe dưới bến
Nghe Hàn thổn thức lệ sông trăng
Còn chút rượu nồng : _ Ta uống cạn!
Mai về tìm lại “Bến My Lăng”.(2)

Xả hết trong lòng bao vướng bận,
Đêm soi mình …
Nghe thác vọng mây trăng!

Nguyễn Ngọc Thơ

TÌNH NHƯ MÂY TRÔI

Bắt đầu, từ sợi khói!
Lướt nắng thả hồn bay
Ngập ngừng tình chưa nói
Bẽn lẽn cuộn vào mây

Ủ yêu màu mắt chín
Rạo rực vuốt khe trời
Nóng ran chùm hơi thở
Mưa động tím lưng đồi…

Từ ấy,đời ngất ngây!
Uống vị tình nồng,cay
Yêu say chiều nhật_nguyệt
Mộng dệt suốt đông đầy

Có giận hờn cũng thôi
Gối vào nhau cùng trôi
Ngậm vị đắng và ngọt
Nên người đời liếc môi?

NGUYỄN NGỌC THƠ