MẮC NỢ

 

Tôi mắc nợ vầng trăng quê câu hát
buổi tròn trăng ngày ấy rất xa
sớm  tinh khôi trong nắng nhạt nhòa
nhớ bữa ra đi hẹn ngày trở lại

hai mươi năm sau và nhiều năm sau nữa|
ngày trở về dấu chấm mờ khơi
đất quê người ru khúc chơi vơi
chiếc bóng lẻ chênh vênh cùng nỗi nhớ

tôi mắc nợ lũy tre làng buổi ấy
ngày sang sông mưa nắng bất thường
lòng cố dặn đừng quên chiều nắng nhạt
con đò xưa khuất bóng người xưa

mắc nợ rồi –đành vậy cơn mưa
bong nóng bập bềnh nổi trôi vô định
giọt nước mắt từng đêm thinh lặng
chảy về đâu mà mải miết tuôn trào?

cũng đành thôi mắc nợ chiêm bao
tiếng chim hót vật vờ kí ức
kia ong bướm nhởn nhơ hư thực
thêm một xuân không ghé lại nữa rồi

suốt cuộc đời tôi mắc nợ tôi
cứ vay mãi chưa lần trả được
và như thế từng đêm thao thức
nợ canh tàn đâu thấu được tàn canh.

Mai Thanh Vinh

Advertisement

CHIỀU

maithanhvinh

Em vẫn đứng
đợi chiều không gió
và mây
cứ trắng cuối thung buồn
sầu đã rớt triền sông một thuở
trăng mười ba
xanh tựa lá thu non….

Em vẫn nhớ
con đường xưa cát nõn
lún bàn chân
theo nhịp bước xuân về
ngày có nắng
như ru mùa đã cũ
thì thôi…
nhớ cũng đủ vừa…

MAI THANH VINH

THÔI

maithanhvinh

Đành thôi tiếng khóc từ xưa
thôi giông bão
thôi nắng mưa
một đời
thôi chiều lặng lẽ rong chơi
thôi con chim hót
những lời phù du
thôi trăng tỏ
phía xa mù
thôi hàng me đợi
lời ru ngọt ngào
thôi long lanh bởi chiêm bao
thôi nhành lan tím
đậu vào môi xuân
thôi thì thầm
lệ rưng rưng
thôi đêm
dẫu đã ngập ngừng bàn tay
đành thôi
buông
níu
bóng bay
ơi con chim sáo
một ngày như quên…

MAI THANH VINH

PHÍA BUỒN

maithanhvinh

Lặng thầm
giấu vội cơn mưa
giấu đôi mắt cũ
giấu trưa vội vàng
giấu mùa
ngày cũng vừa tan
giấu trăm năm nữa
dặm ngàn cũng xa
giấu con mắt ướt lệ nhòa
giấu buồn vào chốn mưa sa đầu ghềnh
lưa thưa tóc sợi chênh vênh
giấu vào đâu nữa
để quên một đời ?
giấu trong ngăn kéo đầy vơi
buồn vui
chừ cũng là lời trống không
lắng nghe
mưa rớt đáy lòng
ta về
giấu nỗi buồn trong phía buồn…

MAI THANH VINH

GỌT LẠI TÔI XƯA

maithanhvinh

Gọt mòn
cái bóng đi xưa
gọt trăng dọi sợi
lưa thưa chỗ nằm
gọt thương nhớ
bởi trăm năm
ngồi ngân ngấn lệ
giọt đăm đắm sầu
gọt mùa tháng bảy mưa ngâu
một thời lúng liếng
còn đâu để tìm
ta về
gọt nắng vừa im
thềm xưa in bóng
ngày lim dim buồn…
làm sao gọt giọt mưa tuông
đành thôi
về giấu tiếng chuông phía trời….

MAI THANH VINH

TRẢ MƯA LÊN TRỜI

maithanhvinh
Bao lần
bẻ vụn thời gian
nghe con mắt khóc
mưa chan trắng trời

ta về
gõ cửa lá rơi
lòng hiu hắt gió
nói lời cỏ non

trắng đêm
khơi lửa lối mòn
phơi màu tóc rối
đâu còn dấu xưa

đành thôi
tàn cũng đủ vừa
lặng im một góc
trả mưa lên trời…..

MAI THANH VINH

CHẠM HƯ KHÔNG

maithanhvinh

Ngồi đong đếm nỗi buồn
nên môi luôn mặn chát
liếm ụn tro tàn không khốc mù bay
vọc con chữ
tung hứng
xoáy tròn
quặt quẹo
khanh khách cười
nghe vẫn cứ đau…
nhìn lũ nhện giăng tơ
một kiếp nạn bồng bềnh mỏng mảnh
thả -thả-rơi-rơi
chằn chịt lưới hư không…
nhìn sao trên trời
đêm chi chít
thèm lóe sáng vu vơ
thử nuốt ực
một ngụm sao tưởng tượng
nhốt đêm đen vào lồng ngực phù du…
nhìn cơn gió điệu đàng ngả ngớn
muốn tung hê cơn khát lên trời
tung vào thác
vào ghềnh
vào vực sâu thăm thẳm

vào đâu …vào đâu …?
ta nhìn ta
tóc ngả màu tinh khiết
ha hả cười
khóe mắt lại rưng rưng
giấu kí ức
sâu đêm không tỉnh giấc
chút ngỡ ngàng
khi chạm phải hư không…


MAI THANH VINH

HÌNH NHƯ…

maithanhvinh

Ngồi hát ru năm tháng
vó ngựa chùng
đường tắp xa mịt mờ sương khói
bỗng thèm một làn hương …
đêm đã cạn chưa
cho tiếng dế nỉ non giấu buồn vào đất
cho nụ mầm hôm qua hớn hở đón mặt trời
cho chút gió ngây rúc vào kẻ lá
bón chút bụi hồng tinh khôi…
lại hát ru ơi hời
đất trở mình thơm mùi trần tục
mầm cây chợt xanh um trong tiếng tắc kè
chiều hát ru
cơn giông ùa về ngẫu hứng
em lội mưa ướt sũng nồng nàn
ta mê đắm hồn rúc vào cơn mưa
trong như thủy tinh trú ngụ
còn em dáng vẻ ngây thơ
ta gục mặt vào mênh mông
lắng nghe gió kể lời yêu
bằng những mất còn bên hiên đời thấm mặn
hình như ngày cũng vừa tàn….

MAI THANH VINH

MỘT GIẤC MƠ VỪA

Thèm  làm nhánh sông
lang thang vô định
tấp những bến bờ khô khốc quạnh hiu
tấp vào chiều lúc vừa ngả tím
chênh khúc đời
ồm ộp- lăn tăn
tấp vào xanh thèm đục ngầu giận dữ
cuộn trào
bèo bọt
xôn xao
tấp vào nhân gian réo đời trượt ngả
tấp vào đâu cũng mòn mỏi kiệt cùng
để được trắng
được xanh
được hồng
được bồng bềnh theo gió
mặc mưa về thách thức bão giông
thèm được là mình dẫu nhìn lại trống không
như bàn tay xòe ra trôi tuột
và thử đếm những mất còn thiếu đủ
thắng thua nào ở lại cùng ta
thèm được là xưa
để ôm tròn kí ức
đôi mắt lạc loài rớt tận khơi xa
sóng vồ dập- mưa chan- giông tố
đời bơ vơ nhận chịu thiệt thòi
thèm một vòng tay
không bán mua mặc cả
không so đo tính toán lỗ lời
không day dứt bởi chiều nhanh quá thể
để đêm về rong ruổi triền miên
thèm cốc hoàng hôn đong đầy sắc ngọt
mơ nồng nàn ủ ấm bàn tay
vu vơ thèm
thèm quá những cơn say
cho khôn dại bay đi theo gió
còn  ở lại muôn đời ta khát
giấc mơ vừa
vừa đủ để mơ thôi…

                              MAI THANH VINH