VÕ ĐÔNG SƠ – BẠCH THU HÀ

Thất trận – tráng sĩ bơ vơ dìa – cánh đồng trơ gốc rạ trở nên xao xác
Bầy sẻ nâu không hót lời chào
Chảy máu mắt ngó mùa xưa – mùa xưa đau đáu
Vòm ngực “ bậu “ có con lỏm sâu thăm thẳm mê cung

Võ Đông Sơ đã chết bốn mươi bốn năm khi thất thủ Sài Gòn
Bạch Thu Hà đội khăn tang xuống xề sáu câu vọng cổ
“ Bậu“ (*) lấy chồng -“ qua “ (**) quăng cây đờn kìm đứt dây nằm lăn lóc trên vạt cỏ
Hôm vu quy thằng cha Võ Đông Sơ tái sinh uống rượu tiễn đưa mấy lít đế vẫn chưa say

Đám châu chấu làng sầu đời bỏ ăn đêm trong cái ngày…
Cô gái quê Bạch Thu Hà bước xuống chiếc ghe bầu đầy hoa ra phố chợ
Nhà khác bảnh hơn – nhà “ qua “ nghèo dễ sợ
Buồn tình “ qua “ bỏ xứ vào quân đội – để “ sông dài cá lội biệt tăm… “ (***)

“…Tây Ninh nắng cháy da người …” (****) – Bình Long – Cổ thành Quảng Trị – Huế – bốn vùng chiến thuật Võ Đông Sơ đánh giặc mờ cứ nhớ cặp mông
Bên đống rơm vầng trăng khuya thuở nào thương Bạch Thu Hà – thương quá chời cặp mông thời con gái
Cặp mông no tròn khi yêu nhau nhún nhẩy
Điệu boléro nhẹ nhàng “…áo nhà binh thương lính, lính thương quê…” “ mà bậu “ khoái giọng nhừa nhựa của Duy Khánh từ lúc tuổi mười lăm

Thất trận tráng sĩ bơ vơ dìa – bông hoa dại nở rộ ngoài sân
Hờn Võ Đông Sơ – Bạch Thu Hà quay lưng hông thèm ngó
Hai mái đầu xanh bạc gồi mắc chi còn giận dỗi ?
“ Qua “ quay lưng – “ bậu“ len lén ôm con – che nón lá -khóc thầm

Bốn mươi bốn năm biệt sa trường
Võ Đông Sơ quê người phiêu bạt
Bốn mươi bốn năm chưa hề chảy nước mắt
Dẫu nhớ Bạch Thu Hà xa khuất bóng chân mây

LINH PHƯƠNG
(*) : Em
(**) : Anh
(***) : Ca dao
(****) : Nhạc Trúc Phương.

Advertisement

MẮT HUẾ

Xuôi quân ra Huế mùa khói lửa
Cố đô giặc phá nát nội thành
Mậu Thân ghé thăm chưa kịp hỏi
Tôn nữ khăn sô quấn tóc xanh

Thần kinh phủ kín màu tang trắng
Vỹ Dạ nhịp chèo khua đêm nay
Đêm nay thủy thần (*) qua sông vắng
Da diết thèm nghe khúc Nam Ai

Trường Tiền gẫy nhịp năm sáu-tám
Chợ Đông Ba máu nhuộm đỏ đường
Mạ (**) chết rồi trong cơn biến loạn
Khóc chiều ni tím bóng mây giăng

Trở lại Huế – sầu chi rứa Huế
Phú Vân Lâu – O đợi – O chờ
Hương Giang xơ xác ngày dâu bể
Hồn ta đau điếng với câu thơ

Lính tráng đánh trận hề mệt nghỉ
Súng – giày saut – nón sắt – ba lô
Vai gánh nặng hồn thiêng sông núi
Trả nợ núi sông hết một đời

Ta nhớ quê cha mưa rất Huế
Xối xả mù trời đất Thừa Thiên
Ta nhớ tháng mười mưa rất khẽ
Cứ se se lạnh ngực O mềm

Xuôi quân ra Huế mùa bom đạn
Thương hoài – thương mãi mắt O buồn
Nhói lòng ta giã từ mai sáng
Lệnh Chiến đoàn (***) tiếp tục lên đường

Linh Phương

(*) :Thủy Quân Lục Chiến còn gọi là Thủy thần mũ xanh..
(**) : Mẹ.
(***) : Trước Thủy Quân Lục Chiến thuộc Bộ Tư Lệnh Hải Quân, có 2 Chiến đoàn là : Chiến đoàn A tức Chiến đoàn An Dương Vương và Chiến đoàn B tức Chiến đoàn Bắc Bình Vương. Sau TQLC tách khỏi Hải Quân thành lập Sư đoàn trực thuộc Lực lượng tổng trừ bị của Bộ Tổng Tham mưu QL.VNCH. Lúc này TQLC có 3 Lữ đoàn ( tên cũ là Chiến đoàn ) là : Lữ đoàn 147 – 258 & 369.

Ở BÊN NÀY THƯƠNG NHỚ BÊN KIA

Tháng tư xưa em đã bỏ Sài Gòn
Tuổi mười tám với giảng đường đại học
Bỏ trái tim nồng nàn và trang ký ức
Lần ra đi đành lỡ hẹn câu thề

Mấy mươi năm trời – lạ xứ – lạ quê
Em cô quạnh thả hồn về chốn cũ
Nơi anh chưa đêm nào yên giấc ngủ
Dõi theo mây ngàn dặm nước sông đầy

Mấy mươi năm trời – anh vẫn còn đây
Đời mỏi mệt qua bao lần được-mất
Đời đau khổ đôi chân anh bật khóc
Vì thương em cách biệt nghìn trùng

Vì thương em khi nhìn biển xanh trong
Anh tự nhủ lòng rằng anh đã trót
Nâng ly rượu thiếu tay em cầm rót
Nên thiên thu xa khuất nẻo đường tình

Em bên kia vui cũng chỉ một mình
Buồn cũng chỉ một mình trong thầm lặng
Không có anh bên em cùng đối ẩm
Rượu nhạt dần theo ngày tháng chờ mong

Lần ra đi – thấm thoát – mấy mươi năm
Như giấc mộng đời người đầy nước mắt
Mấy mươi năm tóc anh giờ đã bạc
Cứ mơ hoài – mơ mãi bóng em xưa.

LINH PHƯƠNG

THEO GIÓ TẾT TÔI VỀ

Gió thổi qua sông Hậu – sông Tiền
Ngày thưa nắng lục bình ra biển
Tháng chạp đợi bầy chim chiền chiện
Thúc giục trâu cất tiếng gọi đồng

Tôi xa quê mấy chục năm ròng
Vẫn nhớ mãi hàng tre xanh biếc
Thả lá mới thơm lừng khói bếp
Nửa đời người tăm cá tìm nhau

Nửa đời người thương nhớ nôn nao
Con đường cũ- hoa bằng lăng tím
Em ngây dại miệng cười chúm chím
Bàn chân hồng năm ngón reo vui

Nửa đời người viễn xứ khôn nguôi
Tôi trôi giạt cùng trời – cuối đất
Vẫn ước ao được về làm khách
Ngày ấu thơ bên bến sông nhà

Để được nhìn lớp lớp phù sa
Trải vàng ươm trên từng hạt lúa
Để được nghe câu ca vọng cổ
Tuổi hai mươi em hát trên đồng

Tôi xa quê mấy chục năm ròng
Không quên chiều ba mươi tháng chạp
Mẹ gom lá sau vườn đem đốt
Mắt lặng nhìn mai nở vàng sân …

LINH PHƯƠNG

BÀI THƠ CUỐI CÙNG

Em nằm ngủ
dưới nguyệt rằm
Đợi người về
với mây tần chia xa
Đất trời
mê muội hằng hà
Từ muôn vạn kiếp
đi qua một lần

Một lần
trong cõi vô thường
Đầu thai
làm gã điên khùng trăng hoa
Sầu đời
cứ vận vào ta
Trăm năm
đâu đã phai tà áo xưa

Đợi người về
người về chưa ?
Nghe đau khúc ruột
hiên mưa gió buồn
Nụ hôn
buốt tận máu xương
Câu kinh bát nhã
đọc thương lấy mình

Em nằm ngủ
rất tội tình
Chờ ta phiêu bạt
giữa nghìn bể dâu
Đợi người về
bạc mái đầu
Đợi người về
khóc bên nhau
nhé người !

Đợi người … đợi người
rồi thôi
Chỉ còn là
một giấc mơ cuối cùng

LINH PHƯƠNG

QUA NGÕ SƯƠNG TAN

Năm mươi năm trước. Ờ! Lâu lắm
Từ thuở trăng khuya vắng nguyệt cầm
Từ thuở rượu buồn anh uống cạn
Em về qua ngõ bóng sương tan

Áo lụa Hà Đông hương mới lớn
Tay ngoan e ấp lá thư tình
Bài thơ mực tím- con bướm phượng
Em giữ hoài”lưu bút ngày xanh”

Năm mươi năm trước. Ờ! Lâu lắm
Em ngồi chải tóc hết một thời
Giã biệt kinh kỳ anh ra trận
Tuổi hai mươi khắp nẻo sông hồ

Tuổi hai mươi nụ hôn rất vội
Lên môi trầm – ngực ngải em thơm
Anh nhớ mùa xưa trăng đã cũ
Rượu uống mềm môi bóng nguyệt rằm

Năm mươi năm trước. Ờ! Lâu lắm
Anh tìm về qua ngõ sương tan
Sương tan khóc đời nhau lận đận
Là lúc thuyền quyên bước theo chồng

Là lúc sầu đời anh lưu lạc
Bến sông nào cũng khổ như nhau
Bến sông nào cũng chảy nước mắt
Qua ngõ sương tan bạc mái đầu.

LINH PHƯƠNG

PHAN THIẾT

Hôm ra Phan Thiết trời xanh thẳm
Thấy nắng vàng ươm dốc Mộng Cầm
Lầu Ông Hoàng đá chơ vơ đứng
Mơ bóng Hàn xưa khoảnh khắc về

Xao xuyến lòng anh ngày Mũi Né
Hun hút Hàng Dương ngói rêu phong
Trầm mặc nỗi buồn trong quá khứ
Hồn thơ còn mãi với trăm năm

Hôm ra Phan Thiết nhìn biển rộng
Nghe gió trùng dương thổi vụt vù
Uống cốc cà phê thơm phức khói
Ngỡ chiều mây xuống thấp vai người

Bên em thị xã giờ sập tối
Thèm ánh trăng nghiêng giữa chợ đời
Chẳng thấy trăng thôi đành ngắm đỡ
Cuối đường hiu hắt ngọn đèn mờ

Hôm ra Phan Thiết nằm khách sạn
Vời xa con mắt nhớ Sài Gòn
Cà Ty giấc ngủ em vào mộng
Gối cánh tay mềm đêm chiếu chăn.

Linh Phương

ÁO BIẾC XƯA

Ờ thì chắc gì như năm trước
Gió thốc ngoài hiên thổi tạt buồn
Tay trắng-trắng tay anh trơn trợt
Tuột dốc tình níu chẳng chịu buông

Níu lấy em một thời hoa mộng
Mộng ngày e ấp tuổi hai mươi
Chở theo hương tóc ngàn kỷ niệm
Đậu giữa ngực mềm bao giấc mơ

Xưa áo biếc trời cao lồng lộng
Thu rắc vai em chút phấn vàng
Anh gánh gian nan mùa ly loạn
Đi tìm dấu vết bóng kim lan

Ờ thì chắc gì không đau điếng
Lần tiễn đưa bỏ lại nụ cười
Hạt lệ nào rưng rưng em khóc
Rơi từ khóe mắt xuống bờ môi

Bỗng thấy cỏ hiền ngoan nằm ngủ
Dưới bàn chân trắng ngó sen hồng
Anh khẽ hôn dịu dàng năm ngón
Để thương hoài năm ngón em thơm

Bỗng thấy chiều sông xanh quá đỗi
Nắng xế tàn chim lạc cánh bay
Người lâu rồi trở thành người cũ
Buốt lòng anh trong tiếng thở dài

Ờ thì chắc gì em đã giữ
Tờ thư anh và khói quê nhà
Quê nhà . Chao ôi ! Xa vời vợi
Tờ thư anh màu mực phôi pha

Xuân chưa chớm mà xoan vội muộn
Tình chưa phai sao biệt bóng hình
Anh dặn anh thôi đừng nhớ nữa
Nhưng trời ơi nỗi nhớ vây quanh

Con đường nào anh qua trăm bận
Khổ gì đâu hoa rụng tơi bời
Khổ gì đâu tim anh nhoi nhói
Bởi em giờ có cặp-có đôi

Ờ thì chắc gì anh còn sống
Đợi kim lan áo biếc quay về
Xưa áo biếc trời cao lồng lộng
Bịn rịn ngày giấu vạt mây che

Bịn rịn ngày chấm lưng tóc rối
Lá bùa yêu rớt xuống sân đời
Sân đời anh ngã không gượng nỗi
Nên đành lặng lẽ bỏ cuộc chơi

Sông bỗng rộng và dài từ thuở
Anh mất em chim lẻ bạn tình
Trăng uất nghẹn vì ai trăng vỡ
Từng giọt hồng thắm đỏ thơ anh

LINH PHƯƠNG

GA XE LỬA ĐƯỜNG LÊ LAI – SÀI GÒN

Anh đi tìm ga xe lửa đường Lê Lai hôm nào
Để nghe lại tiếng còi tàu buồn da diết ngày xưa
Ngày xưa với bông hoa tàn úa
Trong giấc mơ hiện về
Mười tám-hai mươi chưa hẹn, chưa thề
Vậy mà em bật khóc
Giữa khuya giật mình thức giấc
Nhìn thấy con bướm ma

Tiếng còi tàu giờ thật xa
Xa như ngày xưa mối tình thơ dại
Anh âm thầm giữ lấy
Trong trái tim mình ròng rã mấy chục năm
Em lấy chồng
Mấy chục năm trang nhật ký chẳng còn ghi thêm dòng chữ
“Anh yêu ! Anh ở nơi nào để em thẫn thờ thương nhớ
Đêm từng đêm hỏa châu cháy đỏ lưng trời…”

Trang nhật ký hững hờ
Có tình yêu chúng mình trong đó
Có tình yêu chúng mình trong đó
Khô héo lâu rồi không mọc mầm xanh ?
Anh đi tìm ga xe lửa đường Lê Lai gần chợ Bến Thành
Ga xe lửa đường Lê Lai biến mất vào chỗ nào thăm thẳm
Chỗ nào mang hình bóng em – chỗ nào áo phai sắc nắng
Chiều Mai Hương (*) từng giọt nước mắt đợi chờ

Anh đi tìm ga xe lửa đường Lê Lai một thời
Để nghe tiếng còi tàu buồn da diết ngày xưa
Ngày xưa nụ hôn nồng nàn mùi khói
Mùi chiến tranh- bom đạn bốn bề
Những tờ thư chưa hẹn, chưa thề
Theo em lấy chồng bỏ học
Nhà khác em về nhà khác
Tờ thư xanh màu mực đã phai

Anh vẫn đi tìm hoài ga xe lửa đường Lê Lai
Thèm nghe tiếng còi tàu buồn da diết
Thèm nói cùng em lời vĩnh biệt
Một mối tình khi anh nhắm mắt xuôi tay.

Linh Phương

(*) Quán kem đường Lê Lợi trước 1975

Tôi Khuyên Tôi Ngủ

 

Ngủ đi
đừng thức để buồn
Tôi khuyên tôi
thật vô cùng xót xa

Ngủ đi
trăng đã xế tà
Ngoài kia
có ánh sao sa cuối trời

Ngủ đi
đừng thức tôi ơi
Nỗi đau nhân thế
làm người phải mang

Ngủ đi
đừng để đêm tàn
Đèn khuya lụn bất
tôi còn khuyên tôi

Bên bờ
nhật- nguyệt chia đôi
Vai gầy nặng gánh
nửa đời lao đao

Ngủ đi
còn được gặp nhau
Từ trong
những giấc chiêm bao
mõi mòn…

Linh Phương