Đêm có trăng để khoe huyền diệu
Em có tóc dài với lược gương
Còn tôi thu cuối mưa rồi gió
Vàng lá phu nhân vỡ giọng cười
Có lẽ nào tôi như vé số
Đứng để chờ một cuộc rủi may
Phải em áo tím màu đông bắc
Lạnh ngược đời tôi chẳng bến bờ
Hay là chỉ một cơn bão rớt
Thoáng lung lay cây cối trong vườn
Rồi mai trở nắng chim về đậu
Nhẹ gót bình yên trên lá xanh
Vẫn một mình từ trong hố thẳm
Say ngậm ngùi trăm tuổi tình si
Ngón tay em nhỏ hồng khuê các
Xỉa xói hồn tôi thuở lạc lòng
Không xa xôi nhưng em hư ảo
Dù thật tình đâu phải chiêm bao
Và tôi phù phiếm từng nhung nhớ
Sóng vỗ bờ khôn thuở nào nguôi
Uống một mình say rất khó say
Bâng quơ nghe chó sủa qua ngày
Tay bưng một chén quên thời thế
Yêu muộn màng sương rơi long lanh
Lận đận dăm bài thơ ngớ ngẩn
Hát khan một khúc nhớ thương ca
Vươn vai ngạo ngó chiều qua hết
Tôi với đêm và em quá xa
Kim Vô Vọng
