TỰ KHÚC MÙA HẠ

hoangvancham

Ta cuốn giấc mơ đêm
Gối tay thương lầm lỗi
Chiếu chăn lẻ loi khúc nhớ…
Bỗng chợt về.
Em như đầu giường ru câu tình lỡ
Cánh mộng đầu đời thức ngủ với cơn mê.

Ta đếm giấc mơ đêm có bao vết xước
Hằn nét phôi pha… nóng bỏng dấu tình phai
Em mịt mờ khói sương con dốc đời thầm lặng
Một thời nhớ quên câu hát xưa ru lòng ai.

Ta đếm bao lần về có mùa hoa tím phố
Em giấu kín niềm đau… thì thầm như nhịp thở sông quê
Nối tiếp mùa bằng lăng như nâng niu nỗi nhớ
Níu một bước đi xa như còn mãi… cõi về.

Ta đếm giữa muộn màng bao tiếc ngùi cách biệt
Bay theo tóc gió thương chiều đôi bờ
Con nước xuôi… chiều không em xao động
Rung nhẹ cung trầm thăm thẳm… một khung thơ.

Ta đếm bao cuốn xô ngược về ký ức
Áo lụa chìu lòng em về phía không nhau!
Dấu nghìn trùng gọi tên môi khô mắt ướt
Vầng trăng trôi xa nghiêng lòng bao niềm đau.

HOÀNG CHẨM

KHÚC GIAO MÙA

hoangvancham

Em đã về khi mùa thu trở lại
Bên lở bên bồi vạn dặm một tình xa
Ngót nghét một đường mây tìm nhau nửa bước
Trông chờ mùa hoa nghiêng bóng cùng ta.

Tháng bảy! Ta chạm một bờ Thu thắp nắng
Yêu giọt mưa ngâu qua phố ngọt bùi nhau
Xuôi bóng đời chợt nghe mình rất lạ
Phải chi môi em chưa ráo
….. cơn mộng… về mau!

Nhìn mùa lá rơi ta ngỡ như lạc bước
Chéo áo tung bay em vội tan trong giấc mơ
Giọt sương chợt như
…….dại khờ vỡ tan trên phiến lá
Em vén màn đêm ta về giữa ngu ngơ

Ta muốn chạm vào mùa Thu
em thật khẽ
Thôi nhói đau! Sợ úa lá thu rơi
Nghiêng mãi Thu ngóng chờ nhân ảnh
Xin chùng xuống đời nhau nỗi nhớ đầy vơi…

Lửa cháy bờ môi hương em như cỏ lạ
Thì thầm nghe tình bay khua động cơn mơ
Khúc dạo đầu như rung dài từng nốt nhạc
Lắng nghe Thu
cất giọng đêm
gửi hết tóc tơ.

Hoàng Chẩm

Quảng Trị vào thu
07- 2016

EM CÓ NGHE?

hoangvancham

Cạn chiều với một bờ môi
Hoàng hôn nhuộm tím cõi tôi bềnh bồng
Một em sính lễ sợi hồng
Ru nhau tình cũ nghe nồng nàn rơi

Lạ thường tóc gió chơi vơi
Thơm tho áo lụa nửa đời tình bay
Chia nhau cạn hết hương cay
Thôi thì khi nhớ quên ngày qua sông

Chìu lòng nối giữa hư không
Chút em còn đó chút trông chút chờ
Cạn chiều nắng ngủ đôi bờ
Nghiêng đời trút cả giấc mơ yêu người.

Hoàng Chẩm

KHÚC EM MÙA HẠ

hoangvancham

Em chuyền nỗi nhớ từ mùa xuân qua mùa hạ
Cánh phượng hồng mấy bận níu vội giấc mơ
Nghiêng với phố xa hẹn lòng chân mau bước
Em lại về bên sông chiều thôi chơ vơ.

Thấu suốt lòng em giữ nguyên ngày cũ
Tóc gió thoáng xưa như còn đó ban sơ
Hương đồng nội bay về thơm bờ mắt
Mềm chút môi cay chia hết đường tơ….

Em chuyền nỗi nhớ từ ngút xa tít tắp
Đếm thời gian đem lòng nhớ khuất xa
Mùa hạ trắng gọi nỗi buồn như xuống thấp
Vô tình như thuyền trôi em mặc vội áo hoa.

Ta chuyền nỗi nhớ từ ngọt bùi hương cũ
Bể dâu làm tình đau vùi lấp ngọn ngành
Nặng vai trần gian em quên đời gió cuốn
Xô nhau đường về tiếc chi giữa mong manh.!!!

HOÀNG CHẨM

NÍU LẠI CHÚT XƯA

hoangvancham

Chút lòng gần
Níu chân xa
Đêm sâu níu bóng
Phôi pha mộng thường.

Từ em khuất một ngàn phương
Nghiêng đời lối cũ phấn hương hao gầy.
Ngọt bùi chia cuộc sum vầy
Chiều đưa luân lạc vơi đầy mắt môi.

Nâng chiều em thả tinh khôi
Như thương tóc gió một thời hương mơ.
Nâng tay em níu đôi bờ
Giọt ngâu rơi níu em chờ mùa hoa.

HOÀNG CHẨM

NGẬM NGÙI THÁNG NGÀY XA

hoangvancham

Khi cơn mơ về như chút gió lùa qua tóc
Ngậm ngùi em mênh mang như bước thu qua
Sương trắng một góc trời che mờ ngõ vắng
Bay lời ru tình ca nặng lòng một phố xa.

Biết còn đó cuộc chia tay ngày mới lớn
Bể dâu qua rồi còn thấm mặn môi xưa
Phai đi hương phấn còn giữ thơm khăn áo
Giọt ngắn nối dài ngày cũ như giọt mưa.

Không hẹn trước cơ hồ tìm nhau nửa bước
Buông lòng em về nơi bến nước sông quê
Gọi tên nhau bỗng nhớ buồn như chực khóc
Hoa rụng tím đôi bờ chia trọn một cơn mê.

Thôi cũng đành ngó nhau vùi sâu tiếc nuối
Ôm lòng đi nghiêng bóng đợi mùa hoa
Như còn chút nợ nần san nỗi đau chưa hết
Níu tay trong đời ngần ấy đâu phải chia xa…..

Hoàng Chẩm (Quảng Trị)

VỀ ĐI EM…

hoangvancham

về đi em
Về một lần thôi…
Ngủ ngoan hương đất
Cho tình quê ấm mãi tuổi người
Có đâu mãi gần như trong gang tấc
Cả đời lạc bước… mộng chín một ngàn lau.
Bên đời một bước đi về
Chạm mặt nghĩa ân chút lòng đau đáu
Về một lần thôi thảo thơm quê mẹ
Thắp một nén nhang
Tạ tội với quê hương
Xa cách bao tháng năm
Về thêm một lần thôi
Gối đầu sương khói
Em nghe hương lúa trải mùa
Quê nhà rót mật
Thương quá dòng sông một đôi bờ tít tắp
Người xa người như chìm khuất mãi vầng trăng.
Có về đây một lần
Nghe chim kêu chiều xuống
Chùng lòng đau.
Con đường xưa rơi ngọn lá tiễn mùa đi
Gạt nước mắt giọng thầm
Kêu tên người ru mái tóc xưa.
Mặn bờ môi khô cong nghiệt ngã.
Ngỡ đã quên dâu bể nhọc nhằn.
Phía cuối bên nhau như thức tỉnh phận người.
Gối tay lầm lỗi.
Về đi em!

Hoàng văn Chẩm

CHÚT XUÂN EM NGÀY CŨ

hoangvancham

Mùa xuân bén gót hồng xưa
Xa từ độ ấy em chưa kịp buồn
Ngày đơm bông trái cội nguồn
Ta thương tiếng hát giữ hồn mong thương

Góc trời em níu mù sương
Nhớ hoài một bước cuối đường tìm nhau
Lặng thầm cắt xén nỗi đau
Tri âm vời vợi theo màu áo xưa

Mùa xuân nghiêng tay đẩy đưa
Cho em lời gió về thưa gửi tình
Hoa cười giọt nắng lung linh
Người về chợt nhớ cho mình gọi tên

Mùa xuân đếm giọt buồn rơi
Ngày giao mùa gọi tôi ơi! kiếp nào
Vườn xưa em hái chiêm bao
Chia đôi giấc ngủ có thao thức chờ

Chút xuân nặng với dòng thơ
Như cùng nghĩa tận đôi bờ gọi nhau.

Hoàng Chẩm (Quảng Trị)

TÌNH KHÚC XUÂN

hoangvancham

Mưa lất phất bay.
Nỗi nhớ lặng lẽ trở về bằng những âm xưa câu hát
Vụng dại một thời làm duyên
Dang tay níu cả mùa xuân về trên tóc.
Có ta cầm giữ một mộng mị từng ngày
Em chưa kịp yêu vì dòng sông chưa biết nói
Ngày đó chớm mong từng bước theo nhau
Áo lụa tan trường
Ngẩn ngơ khờ khạo một nét thương

Vùi sâu giọng hát những nét vẽ xưa
Bất chợt lòng mong nhau từ độ ấy
Có tiếng đàn hòa theo nhịp xuân mà tưởng như lời ngỏ
Em vẫn hồn nhiên
Em không nhìn được chút bâng khuâng
Từ đó ta vẽ vời cơn mộng

Bể dâu và cuộc đời làm nên dấu cách
Ta lạc mất mùa xuân
Mất nhau một bước giữa đời
Khăn áo theo người em mở lối truân chuyên
Từng bước trầm luân xuôi đời trăn trở

Ai biết được lòng mà dò dẫm cái mong thương….
Nữa chừng qua đi ta mới gặp nhau trong từng tấc lòng
Chia đôi nỗi nhớ
Ngâm ngùi như tiếc nuối
Góc trời xa xăm em biền biệt cõi ta
Sương khói bên em như chăm chút ngày qua
Một bến củ bên ta mong chút hương xưa về lại
Vội vàng chi!
Tâm giao những không lời như chứa chan tự tình bên sông nước
Nụ hôn như cánh mỏng thao thiết mùa xuân
Dòng thơ buông dài vô tận
Như có những tìm nhau cho đời kề cận duyên tơ.

Cuối sau em một đợi chờ
Một mai gió cuốn đôi bờ có nhau!
Phôi pha em giữa ngàn lau
Tự tình thức dậy theo màu áo xưa.

HOÀNG CHẨM ( quãng Trị )

LẠ THƯỜNG

hoangvancham

Hoàng hôn em
Tóc chiều xưa
Bên sông lòng vắng
Nghe thưa nẽo về
Nâng chiều ta nghiêng cơn mê
Bỏ quên dấu mộng bộn bề mùa thương
Hoàng hôn em
Tóc mù sương
Muộn màng một nẽo
Cuối đường tìm nhau…
Mùa hoa rơi hết giọt đau
Lỡ em chút nhớ thêm màu chia phôi.

HOÀNG VĂN CHẨM