ĐIỂU TÁNG

haihac

Bắt đầu từ một vệt ngang bí ẩn có màu đỏ thẫm phóng ngang qua những nóc nhà bình yên trên đất nước của chúng tôi. Có rất nhiều người đã bị dính vệt ngang này – đó máu của loài quỷ đỏ từ phương Bắc. Ngay lập tức, chúng làm biến dạng gương mặt, hình hài, tay chân của họ, trở thành loài quỷ đỏ với rất nhiều hình thù khác nhau. Loài người biến dạng này càng ngày càng đông. Chúng tôi gọi lũ người đó là kền nhân, loài kền nhân ở đất nước của chúng tôi khác với loài kền kền trên thảo nguyên Tây Tạng . Chúng rất thích dùng sức mạnh của những chiếc răng nanh khát máu, những bàn tay đầy móng vuốt để uy hiếp, những chiếc búa, chiếc liềm có ánh sáng xanh như của thần chết tàn sát những con người từng là đồng loại của chúng. Máu, nhất là máu của trẻ con – đã trở thành món ăn mang lại khoái vị rất đặc biệt cho chúng. Hàng năm, chúng đều tổ chức nhiều buổi lễ trang trọng để cúng tế tổ tiên.
Ngày 5 tháng 11 năm nay, chúng đã chuẩn bị một nghi thức điểu táng rất hoành tráng, bởi lần này chúng vinh dự được đón cha của chúng từ phương Bắc sang. Sự sợ hãi đã chai lỳ. Chúng tôi lường trước được bữa tiệc máu của lũ kền nhân. Mọi nghi thức điểu táng đã được chuẩn bị từ trước đó rất lâu. Chúng tôi đã chứng kiến sự hồi hộp và lo lắng của rất nhiều con người. Đã có rất nhiều cánh máu đang chao liệng trên bầu trời, chúng bay về từ phía biển, chúng tôi ngửi thấy mùi tanh đang đến rất gần. Ở đất nước của chúng tôi bây giờ, tập tục điểu táng của bọn quỷ đỏ hầu như đã quá quen thuộc, bọn chúng vô cùng thích thú khi mang điểu táng những thân thể còn sống. Chúng trói chặt tay, chúng cầm dao xẻo từng thớ thịt tươi rói, chúng chặt nhỏ tay chân, chúng dùng búa gõ vào đầu, dùng dao cắt lưỡi, chặt từng khúc xương, chúng thè lưỡi nếm sự khoái cảm khi nhìn thấy những cơ thể sống đang quằn quại. Tất cả diễn ra theo nghi thức điểu táng rất trang trọng theo cách nghĩ riêng của chúng.
Sớm tinh mơ. Phố. Đã hoạt náo tiếng kèn, tiếng kền ca và cờ xí được giăng khắp ngõ. Chúng tôi đã bắt đầu tập hợp rất đông trên con con phố, tuyến đường để chống lại lễ đểu táng của loài kền quỷ. Chúng tôi hô to, cùng nhau cất tiếng ca vang dội khắp cả đất nước này, những mong rằng các vị thần hiển linh mà ra tay cứu giúp. Bọn kền nhân nghe thấy tiếng chúng tôi, ngay lập tức chúng ào ra và vây lấy. Tiếng hú man dại, tiếng kêu cứu thất thanh, tiếng trẻ con ré, tiếng những người mẹ già ngã khuỵu xuống. Chúng dùng những móng sắc quắp lấy từng người, từng người một, đưa họ về một nơi bí mật để tiến hành cho nghi thức điểu táng của chúng.
Năm nay, lũ kền nhân chọn quảng trường trang trọng nhất của chúng để tiến hành nghi lễ. Đó là nơi đón rước cha của chúng đến thăm. Chúng trải thảm máu, cờ máu để nghi lễ thêm sự long trọng. Từ trên cao, cha của chúng bước xuống, kền nhân đầu đàn đã đứng sẵn ở đó chờ từ lâu, khom lưng quỳ gối, cùng với nhiều kền nhân khác sắp hàng thẳng tắp. Chúng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hân hoan và phấn chấn. Một bữa tiệc máu đã được bày ra: những cơ thể sống đã sẵn sàng cho nghi lễ điểu táng. Lửa đã được thắp lên. Chúng bắt đầu thổi kèn, kéo cờ, cùng nhau rú lên bản kền ca man dại trong cơn hưng phấn tột cùng. Khi bản kền ca vừa kết thúc, ngay lập tức những cánh máu từ đâu đã bay đến loạn xạ. Chúng sà xuống, lúc nhúc giành nhau mổ rỉa. Chúng rú lên cười khoái trá khi nghe tiếng rên la thảm thiết của những cơ thể sống. Nhìn xem, từ trên cao, con đầu đàn kền nhân đang dùng chiếc liềm xẻ vào ngực những thanh niên mạnh khỏe nhất để tự tay móc lấy những trái tim còn nóng hôi hổi đặt vào một chiếc khay rồi quỳ xuống dâng lên cha chúng. Chúng vừa rỉa thịt vừa cụng ly vừa nhảy múa thác loạn. Chỉ sau vài tiếng, trên quảng trường của chúng chỉ còn trơ lại những bộ khung xương không còn toàn vẹn. Chúng đang gom những mẩu thừa đang nằm ngổn ngang ấy để xay vụn, nhào thành những viên nén, đó là loại thuốc rất quý, theo chúng thì loại linh dược này có tác dụng như thuốc trường sinh bất lão mà ngày xưa bạo chúa Tần Thủy Hoàng đã phải tàn sát hàng triệu sinh mạng con người vẫn chưa thể tìm ra được. Chúng tin rằng, bằng cách đó, chúng đã mang được tất cả những linh hồn của những con người đó nhốt xuống địa ngục, và sau này chúng sẽ siêu thăng lên một hành tinh khác để hóa kiếp thành hình hài của loài vượn quỷ như tổ tiên của chúng.
Hàng ngày ở đây, vẫn nghe thấy rất nhiều tiếng rên la thảm thiết, mùi tanh của máu bốc lên trong những ngôi nhà, trên từng xa lộ. Chúng tôi lại tiếp tục cùng nhau xuống đường hô to, hát vang. Mẹ đất rung chuyển. Chúng lại sà xuống, quắp, kéo cờ, cụng ly, nhảy múa, nếm khoái lạc và thác loạn giữa tiếng kêu cứu của những linh hồn.

Hải Hạc.

Advertisement

Loài thú biến dị

haihac

Thời thế đã thay đổi – những con cá ngựa đang ngo ngoe trong cái chậu lớn. Chúng đang tiếc nuối về những móng vó và những bắp chân khỏe – sức dai -hí vang – phi nhanh. Tại thủ phủ ở xứ trầm hương, thành phố nằm dọc bờ biển người ta bày bán la liệt đủ mọi hình thức: sống, vừa chết còn tươi, khô và có cả dạng đã tán nghiền thành bột mịn. Ở những nhà hàng đặc sản người ta còn chưng cả loài cá ngựa chễm chệ trên danh sách thực đơn với các món chiên giòn, hấp cuộn rau sống hay chưng thuốc bắc…Bàn dân thiên hạ đã thi nhau ùa về rất đông đúc: quốc nội có, quốc ngoại có. Tất cả như đang chơi trò súc sắc cá ngựa trên cái mặt giấy nhỏ xíu. Chúng đua chen nhau về đích. Người ta đã gán cho thành phố có cái tên rất đặc biệt: ” vương quốc cá ngựa”. Người đua chen cùng với đủ vị của đồ ăn thức uống đầy men say mang thân xác biến dị của loài yên hùng thất thế. Nếu ai đó hỏi: ” loài cá ngựa phơi khô hay còn sống thì tốt hơn?”, người ta sẽ trả lời ngay lập tức: ” tất nhiên là loài còn sống”. Những con cá ngựa sẽ ngo ngoe như những tinh binh hùng mạnh. Chúng sẽ cho sinh ra những đứa con trai vạm vỡ, những bắp chân trùi trụi đen nhẻm như những đứa con trai của người dân xóm chài. Có những quý bà đến chợ, trên tay cầm theo một chai rượu đế hảo hạng, loại rượu đặc biệt nặng của làng Bàu Đá, bà cúi xuống cầm vợt bắt mấy cặp cá ngựa thật to, nhanh tay bắt lấy rồi thả nhanh vào chai rượu. Lũ cá ngựa ấy sẽ được uống rượu thật say mà đi vào cái chết một cách êm ái. Có ông còn máu hơn, mở cốp xe bưng ra bình rượu sung ngâm với bìm bịp và dăm bảy con tắc kè, ông vừa thả vào đó thêm mấy chục cặp hải mã – ông dặn trước chủ sạp chỉ lựa những con đực đang mang thai. Loài cá ngựa ở đây có đủ chủng loại: đầu ngắn, vằn, mõm dài, đen, gai…người ta tha hồ mà chọn lựa. Những đứa con trai từ đó sẽ được sinh ra đủ kiểu: đầu ngắn như lũ khỉ, mõm lợn dài như loài thú ăn kiến có bộ móng vuốc trước rất sắc nhọn – loài này có đôi tai vểnh lên như tai thỏ và đuôi của loài chuột khổng lồ có thân mình đầy những lớp vảy cứng, chúng mang một lớp giáp thật chắc chắn. Bọn chúng được xếp loại vào bộ thú thiếu răng, chúng nuốt chửng thức ăn rất nhanh và gọn. Điều kỳ lạ là những loài này chúng đã thay đổi khẩu vị từ khi chúng rời rừng xanh. Chúng không ăn mối mọt mà lại trở thành bạn của nhau. Cái gì chúng cũng có thể ăn được: bờ kênh, con mương, con sông, những hàng cây xanh tươi tốt, bê tông sắt thép gì cũng được chúng tiêu hóa sất. Chúng tiêu hóa cả những thi hài mang linh hồn của đất và biển. Chúng có loại ngôn ngữ rất đặc biệt: ngôn ngữ độc thoại.
– Chúng ta là loài biến dị hiếm có trên hành tinh này, để có được ngày hôm nay chúng ta đã phải đánh đổi thật nhiều thứ, chúng ta không cần tay chân và cơ bắp của loài người, chúng ta không cần trái tim của chúng, chúng ta có thể bơi để luồn lách rất nhanh, có thể tự mang thai và duy trì nòi giống– chúng nói với giọng rất tự hào.
– Thật quang vinh! – chúng tung hô – Loài chuột muôn năm ! Muôn năm!

Tiếng súc sắc của trò cá ngựa mỗi lúc một gần. Chúng reo reo. Nóng ruột.
Thực tế chúng là loài dễ bị thương tổn. Chỉ cần nghe thấy tiếng gió, chúng đã có cảm giác của sự bất an. Chúng luôn xù những lớp vảy cứng ra như loài nhím, vểnh đôi tai nghe ngóng như loài thỏ, và cái mũi luôn hít hít ngửi ngửi mọi thứ. Chúng như những con chuột chuyên nghiệp. Chúng đánh hơi và nhảy xồ tới tấp khi ai đó gọi tên thật của chúng hoặc chỉ là na ná. Chúng trấn an bằng máu, cái mùi máu của những con cá ngựa sặc rượu trong những chiếc thẩu kia.

*

Mấy chục năm sau.
Một cuộc hội thảo đã mở ra. Người ta quyết định khai quật lại hình hài của loài thú bị biến dị. Một loại gen kìa lạ được phát hiện. Ngay lập tức, chúng được đưa vào phục vụ cho một công trình nghiên cứu sinh học. Dưới kính hiển vi, những tế bào màu đỏ mang hình hài của loài cá ngựa bị đột biến gen. Chúng vẫn còn sống. Chúng đang há những cái mõm dài hít hít. Người ta đặt tên cho loài gen biến dị này là: loài sinh thể khát máu.
Xứ trầm hương vẫn đang nhộn nhịp, tiếng bán mua trả giá và từng cặp bọ ngựa được thả thẳng vào những thẩu rượu. Chúng đang có một giấc say dài để rơi vào cõi chết. Những tinh binh hùng hậu lại sinh ra những đứa con trai vạm vỡ và những bắp chân khỏe – sức dai -hí vang – phi nhanh. Chúng đang phi trong làn nước để kịp bắt lấy cái hình hài đã mất. Tiếng vó ngựa đâu đó vọng lại, tiếng răng rắc từ những chiếc nắp của những cái quan tài đang xếp hàng chờ xét nghiệm.
Kỳ lạ thật, người ta lại phát hiện chúng có những bộ xương y hệt một người đã quá cố hơn một trăm năm về trước, đặc biệt là cái hộp sọ ngắn hớt về phía sau như một loài tinh tinh. Chúng không còn nguyên trạng như trong trí nhớ hay nỗi ám ảnh kinh hoàng của rất nhiều người già còn sống kể lại.

Hình như có tiếng súc sắc tan trong gió, tiếng ngựa từ xa vọng lại dưới lớp lá mục. Từng đụn mối ùn ùn bò ra. Lúc nhúc.

HẢI HẠC

Ông Tổ nghề

haihac

 

Đám đông đã chia thành hai phe và tranh cãi rất quyết liệt. Cuộc tranh cãi có khi đổ máu đã kéo dài suốt 40 năm. Sự tranh cãi ấy bắt đầu từ những thứ tài sản cướp được của những người chạy trốn. Đôi lúc, qua những khe cửa rất nhỏ từ xa, có những ánh mắt nhìn về phía họ mà sợ hãi. “Lạy trời, lạy thánh, cho chúng ôm hết về mà im tiếng ngay đi”. Đó là bọn đĩ điếm và quân ăn cướp. Chúng đang giành giật nhau cái bức tượng màu trắng bạch kia là ông Tổ nghề của chúng. Có ông, chúng mới mang lại cái may mắn làm nghề được. Cuộc tranh cãi không ai nhường nhịn ai, nhưng đã đến lúc phải khánh thành bức tượng cho đúng ngày lễ trọng đại của dân chúng. Vậy nên về sau, chúng đều tôn xưng cụ Tổ là Tổ chung của cả hai nghề.

Dù sao thì điếm và ăn trộm cũng là đồng minh của nhau. Cụ Tổ sẽ bảo kê cho chúng cả. Ngày xưa, cụ đã phò trợ con cháu khai mỏ để đúc tiền, nấu nước biển làm muối đều có lợi chung cho thiên hạ. Cụ đã lập ra rất nhiều nhà thổ để chứa nhan sắc để dành đấy mà chờ lấy lãi từ sự ban ân sủng của bọn vua quan hay thương buôn. Chúng tụ họp lại mua vui thì chúng được lãi nhiều. Còn bọn người nhan sắc ấy vừa có tiền lại vừa nộp thuế làm lợi cho ngân khố chung. Còn những kẻ trộm thì dùng những bàn tay thần kỳ để khoắn sạch ngân khố ấy một cách nhanh và gọn, không để lại dấu vết. Chúng lập ra thật nhiều hội thảo để bán mua để được thật nhiều tiền thuế vào ngân khố chung. Cứ thế việc bán mua diễn ra rất sôi động, đủ các mặt hàng không sót một thứ gì: phân trẻ con, son phấn, nữ trang, vàng bạc, ngoại tệ, đất đai, huân chương huy chương, bằng cấp, và cả những chiếc bằng vàng đến ghế đã gãy. Chúng còn bày ra những phiên chợ bán cả nội tạng người sống. Chung quy là những đồng tiền ấy đã quay từng vòng tròn và rơi dần dần trong túi của bọn chúng cả, như trò xay nghiền bột ở cái cối đá. Như vậy, cụ Tổ đã mang lại nhiều phúc lành cho chúng lắm.

Bức tượng đã hoàn thiện những khâu cuối cùng khi đã tô son môi và sơn xong bộ móng tay màu đỏ choét. Sáng hôm ấy, chúng móc ông cụ vào một cái cẩu rồi đặt trên một chiếc thùng xe tải lớn. “Ông quá nặng, quả là hết sức nặng”, đám đông trầm trồ. Ông được chở đến đặt trên chiếc bệ ở một công viên rất rộng lớn. Ông đứng đấy, nét mặt rất uy nghiêm, theo cái nhìn rất uy nghiêm rất riêng của bọn chúng. Chúng không ngớt tấm tắc khen và vuốt ve:

“ Nhìn cụ Tổ như thần Ác, rất đẹp”

“ Nhìn như đao phủ chứ, thế này mới đạt chuẩn”

“ Như thần Bạch Mi ấy nhỉ”

“ Cụ tập Gym thật là siêng năng, bắp tay kìa, cứ cuồn cuộn”

Cứ đến mồng một, ngày rằm thì bọn gái điếm thì đều lấy khăn tay lau mồ hôi lau qua mặt cụ Tổ một lượt. Rằng như vậy thì khách sẽ lưu luyến lắm. Còn bọn trộm thì thắp hương khấn vái vào những kỳ thi lên cấp. Cứ đến mỗi kỳ, chúng phải thi thố thể hiện đẳng cấp của mình. Chúng được huấn luyện ngón nghề rất công phu: hành thích (ám sát), hành tẩu (bỏ chạy), hành ẩn (ẩn trốn), hành quy (hóa thân) và hành phục (nhập vai). Luật lệ của bọn chúng rất nghiêm ngặt và phức tạp: chỉ được truyền nghề cho con cháu ruột và dâu rể trong ngày mồng một và ngày rằm. Trong lần ấy, chúng được uống tiết gà sống và theo chân sư phụ trong ngày đầu tiên. Các môn sinh phải thực hiện thành công 99 vụ trộm trót lọt thì sẽ đạt cấp “ Phong” lên một chức khác cao hơn: cấp “Hỏa”. Đạt cấp “Hỏa” xem như gã học trò được giữ chức “trợ lý ăn trộm” và có quyền lập bàn thờ tổ và nhận đệ tử. Rồi cứ thế chúng thi nhau tập luyện để đạt các cấp cao hơn: Sơn, Thủy, Thổ, Mộc. Kẻ nào kém cỏi thì bị đánh rớt cho làm ăn mày nên chúng cố tìm mọi cách để thoát thân kể cả độn thổ hay bán rẻ người thân của chúng. Tháng tư năm nay trời nắng nóng rất sớm, cảnh buôn bán vẫn rất tấp nập. Những gương mặt nhan sắc được trát phấn thật dày đon đả chào thưa. Mồ hôi chảy nhễ nhại, những khuôn mặt phấn loang lổ màu trắng đen. Mùi nước hoa, mùi người, mùi mồ hôi…quyện vào nhau làm con người ta phấn khích dữ lắm. Người ta tổ chức cả lễ diễu hành rầm rộ ngoài phố với những chiếc xe rác mang cái đầu voi làm bằng giấy bồi được phủ lên những miếng vải màu mè đỏ xanh vàng rất rực rỡ. Người ta tổ chức rước kiệu những nhan sắc của nghề điếm. Hai cô gái mặt hoa được điểm trang thật kỹ lưỡng ngồi trên những chiếc xe ấy và đi giữa phố, chúng còn được che cả lọng vàng được cắt dán tỉ mỉ của những tay hàng mã lành nghề. Ngập tiếng tung hô. Năm nay chúng ăn mừng thật lớn. Những gương mặt gân guốc với những ánh mắt như lưỡi lê cứ ngước lên trên. Súng và gươm đao phủ khắp lối ngõ. Bọn kẻ trộm với đầy đủ sắc phong được ngồi chễm chệ ở hàng ghế phía trên. Chúng tụ hội về đây rất đông. Chúng bắt tay nhau, ôm hôn thắm thiết trước ống kính truyền hình. Tình cảm hay đang dò xét ánh mắt của nhau mà tính nước giành giật những cái ghế của cụ Tổ.

Bên dưới, đám đệ tử đang duyệt binh, chúng đi hai bước thụt lùi ba bước rất điệu nghệ. Lũ ăn mày đang lếch thếch đứng hai bên đường nhìn chúng rất thán phục.

Có rất nhiều sư phụ đã đến dự, ngực đeo đầy huân chương. Họ được ngồi ở bục bên trên dành cho những người từng mang chức sắc. Họ đã từng đã truyền nghề cho chúng nay đã giải nghệ vì tuổi gà sức yếu nhìn lũ trâu ăn phè phỡn mà ứa cả ruột gan. Chúng không hề biết chia chát mà còn vơ vét đến nỗi các cụ không có những lộc rơi lộc vãi nào cả.

Bên dưới, đám dân đen hò reo ủng hộ rất nhiệt tình.

Trưa, tắt nghẽn đường. Mọi thứ ùn ùn. Đói bụng. Chúng đạp lên nhau tìm đường về nhà.

Tối khuya, đám hậu duệ của chúng phóng xe bạt mạng, hoặc rung lắc trong những cái loa vặn to hết cỡ, hoặc chém nhau. Chúng đang ngáo đá.

Hàng ngày, hàng tuần, chúng lại rèn luyện và thi lên cấp. Những cuộc mua bán. Những lễ lạt. Những bức tượng. Những cái cổng chào. Những chiếc ghế. Những chiếc huân chương. Những con số. Những giải thưởng. Hoa hòe, lủng lẳng và cũng đầy phản trắc.

Bọn gái điếm lần lượt mặc vào và cởi ra những bộ váy áo liên tục trong ngày.

Bọn kẻ trộm lần lượt được sắc phong và đánh rớt. Lũ ăn mày kêu la đầy đường.

Bức tượng của cụ Tổ vẫn sừng sững vậy. Nghiêm trang. Vẫn đôi môi và bộ móng tay đỏ choét. Cụ càng ngày càng bị béo phì ra bởi con cháu cứ ép cụ phải ăn lộc liên tục. Cụ sắp đạt chuẩn của kỷ lục ghi nét thế giới.

Chúng rất tự hào. Chúng đúc tượng cụ có mặt khắp mọi nơi, trong nhà ngoài ngỏ. Thỉnh thoảng chúng lại sờ lên đầu cụ và khề khà: “ Cụ được lắm, chúng con cảm ơn công lao to lớn của cụ”.

Hải Hạc

29.4.2015

 

 

 

 

 

Hải Hạc

haihac

Loài Hải Hạc được sinh ra sau một cơn đại hồng thủy. Chúng là những đứa con không hôn thú. Chúng sinh ra từ nỗi sợ hãi của mẹ Âu Cơ. Chúng bay ra từ ánh mắt thất thần của nàng – người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm đã bị con rồng biển chín đầu phương Bắc dùng sức mạnh mà cưỡng bức. Đôi mắt đẹp của nàng lúc này đã biến thành một cái hồ, người ta gọi nó là Hồ Ma. Một cái hồ màu đỏ chết chóc nằm giữa thung lũng sâu, bao quanh là những dãy núi đen thẫm. Theo truyền thuyết, người ta nói rằng, Hồ Ma mang lại điều ác mộng cho muôn loài, nếu sinh vật nào nhìn trực diện vào nó thì ngay lập tức bị chúng biến những bộ hài cốt màu trắng bạch. Nếu ai đó lỡ cơn khát uống nhầm giọt nước mắt của Hồ Ma sẽ chỉ còn vài phút để sống, sau đó vĩnh viễn trút làn hơi tàn mà chưa kịp thấy đau đớn. Nhiều ý niệm khủng khiếp bắt đầu hình thành từ cái màu đỏ chết chóc của Hồ Ma ấy. Người ta muốn bỏ chạy mà không được, đành phải tự tử. Những thây xác vừa trút làn hơi cuối vội biến thành những hài cốt cứng như đá vôi, quắt queo cả lại trong chớp mắt. Người dân nơi đây nói với nhau rằng: “Hồ Ma đã bị một lời nguyền của loài quỹ dữ”, nếu không làm thế thì những đứa con Hải Hạc của nàng sẽ rời xa, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Hồ Ma là khắc tinh của muôn loài. Cứ trời chạng vạng thì nó phát ra một thứ ánh sáng ma quái, xanh nhợt nhạt cả núi rừng, mặt hồ máu thẫm đen. Các loài sinh vật bị nhòa bởi thứ ánh sáng ma quái ấy nên không tìm được lối về. Chúng vừa dừng chân lại thì ngay lập tức bị bất động và hóa đá. Những bức tượng sống của chúng la liệt khắp nơi. Tượng khi chúng vừa chợp mắt ngủ, khi chúng vừa há miệng uống nước, tượng chúng đang rỉa cánh, tượng bà mẹ đang mớm cho đứa con còn đỏ hỏn, tượng khi chúng còn nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương….Tất cả co rút lại. Méo mó. Hãi hùng. Quái dị đến mức không làm người ta sợ hãi mà làm người ta cứ nhìn trân trối cho đến chết.

Những đứa con Hải Hạc của nàng hàng ngày vẫn làm tổ trên những đụn cát chứa đầy những chước quỷ ác độc. Nàng đang cố bảo vệ chúng. Thời tiết ngày càng khô và khắc nghiệt. Hải Hạc luôn khát, khát rất nhanh, cơ thể luôn bị mất nước. Hàng ngày chúng phải sà xuống uống nước mắt của mẹ, chỉ trong chớp mắt, chúng biến thành những bức tượng hài nhi thật đau thương. Nàng khóc thật nhiều. Nước mắt nàng rơi xuống những bức tượng bằng xương khô. Chúng rã cả ra, tan rất nhanh trong đất. Hôm sau, lúc bình minh vừa dậy, lũ Hải Hạc đã lên đường đi kiếm ăn. Chúng bay đi rất xa, cả mấy trăm km về hướng Tây địa cầu. Chúng bay thành từng đàn, loài này rất thương yêu nhau, không có con nào bị bỏ rơi lại trong đói khát.

Chúng bay lên, từ trên cao, chúng nhìn thấy ở bên dưới: những hình hài bất động của đồng loại đang phơi trắng lóa quanh miệng hồ. Đường bờ vòng quanh, không có lối thoát nào cả. Chúng nhìn thẳng vào mắt của mẹ: “con mắt ấy không còn con ngươi”. Tử huyệt của mẹ đang nằm gọn trong bàn tay của con quái thú phương Bắc ấy. Chúng bất lực, khẩn cầu. Bộ lông của chúng ngày càng đỏ hồng rực rỡ, nhất là khi chúng xòe đôi cánh ra và cất lên những giai điệu mang bóng dáng của mặt trời trầm tử lúc hoàng hôn. Màu đỏ hồng của chúng tựa như loài san hô tuyệt vời từ đại dương. Khi mặt trời vừa tắt hẳn thì màu san hô đỏ ấy bị hòa tan theo những dòng cuộn trào của thủy triều đỏ – cơn cuồng thú của con rồng ác độc. Những dòng máu chảy cuộn trào dâng cao thành những cái cột lớn. Hồ Ma lúc này một màu đen thẫm. Những hình hài lại tiếp tục gieo mình xuống hồ và ở lại ở đó vĩnh viễn. Những bộ xương co rút, những bức tượng méo mó kì dị lại mọc lên. Tất cả chúng không nhớ gì về nỗi đau đớn trước khi đi vào cõi chết. Người ta bảo: “ cái chết ở đây êm ái nhất hành tinh, đó là một thiên đường của sự chết chóc”. Dưới đáy hồ vẫn cuồn cuộn những lời tung hô hả hê mừng cho những hình hài hóa thạch mới. Không một tiếng hú mang dại nào để báo hiệu cho sự chết. Mọi thứ nơi đây đều tuyệt đối diễn ra trong yên lặng, kể cả tiếng rên rỉ vì yêu thương.

Loài Hải Hạc vẫn tiếp tục sinh sôi trên những đụn cát nóng bỏng chết chóc. Chúng tiếp tục kiếm ăn, chúng có thể ăn bất cứ cái gì có thể: tảo đỏ, xác chết của loài chuột dơi, đại bàng , bồ câu hay là loài mèo chó từng rất thân thiện với chúng. Chúng vẫn uống nước mắt của mẹ ở Hồ Ma và hóa thành những bức tượng đài vĩnh cửu màu trắng bạch giữa mặt hồ màu đỏ.

HẢI HẠC  (17.4.2015. )