Ở bên nhà, nghề làm nails có từ xa xưa và cũng chỉ là một nghề như bao nghề lương thiện khác, không bị ai coi thường đến nỗi truyền đời báo danh trong thành ngữ như nghề ca sĩ “ xướng ca vô loài”. Cho đến khi di cư qua Mỹ theo bước chân của người Việt tha hương thì tự nhiên nghề lương thiện này bị dư luận xì xầm dè bỉu. Bởi vậy, khi cuộc sống mới của tôi chưa định hình rõ rệt, tôi đã dứt khoát không bước chân vô tiệm nails để trau chuốt bộ móng (tất nhiên, đâu phải như ở xứ mình, làm một móng thiệt đẹp cũng chỉ tốn vài chục ngàn, tính ra chỉ vài dollar), và càng không phải để chà gót tỉa móng cho thiên hạ. Lúc đó, khi nghe hai tiếng “làm nails”, tôi còn cảm nhận một dư âm tội nghiệp và rẻ rúng. Cùng là dân nhập cư, nhưng mỗi dân tộc chiếm lĩnh một phường kinh doanh. Người Tàu thường là những ông chủ bà chủ nhà hàng. Đôi khi tôi cũng đi ăn ở một vài nhà hàng vào những dịp đặc biệt. Tại nhà hàng Mỹ, hay Mễ, thái độ của nhân viên phục vụ thường là lịch sự và thân thiện; vào nhà hàng Ý, tôi cảm thấy được chìu chuộng, được chăm sóc và tôn trọng. Nơi tôi ở, nhà hàng Tàu chiếm đa số mà lúc nào cũng thấy khách hàng kiên nhẫn xếp hàng chờ. Nhân viên phục vụ đến bàn nhận đặt món với gương mặt mệt mỏi vô hồn, và những ngôn từ lạnh lùng miễn cưỡng, có lẽ vì họ quá bận rộn và mệt mỏi, đôi khi tôi cảm thấy áy náy vì đã làm phiền họ khi ngồi ăn ở đó. Thế mà tôi chưa nghe ai than phiền về cái cách phục vụ bất cần ấy. Chủ cây xăng nhất định là người Ấn Độ, dù đó là Valero, Texas, hay Exon hoặc Chevron. Tôi cũng đã quen với cái cách tiếp đón của họ cũng như đã quen cái mùi hắc hắc của loại gia vị có nhiều nghệ và cà ri. Ở đó, người thâu ngân chẳng buồn chào hỏi khách, nhận tiền xong cũng chẳng có chút biểu cảm nào gọi là cám ơn, khách dù hèn hay sang gì thì tự cầm vòi đổ cho đầy bình xăng của xe mình. Còn người Việt mình từ lúc nhập cư vào Mỹ đã khiến ngành nails phồn thịnh tưng bừng. Tiệm nails mỗi lúc một chi chít, một đoạn đường ngắn mà có tới sáu bảy tiệm là thường. Nhưng dường như cắm lưng cắm cổ chà gót bóp chân cho đủ bàng dân thiên hạ, thì cũng chẳng vẻ vang chi, có phải? Lại thêm tiếng lành không có, tiếng dữ thì nhiều. Những bản tin trên báo vẽ ra trong trí tưởng của tôi một thế giới nhộn nhạo xô bồ, tranh giành ganh ghét nhau, là một ô hợp những người kiếm tiền dễ dàng không sang mà chảnh…..Không dấu gì, tôi cũng có chút đỉnh thành kiến đối với nghề làm nails.
Thì ra thế giới có màu sắc hình dạng ra sao là tuỳ ở chỗ đứng của mình.
Vậy mà rốt cuộc tôi đã thật sự là một thợ nails! Nguyên nhân vì sao thì chắc ai cũng biết, tôi có khai ra cũng bằng thừa! Biết mình biết ta (nhưng không thắng trận nào hết), tôi là một thợ nails dở ẹt. Tôi trở thành một thợ sửa móng khi chưa học xong khoá đào tạo nào. Mùa hè là thời vụ của nghề nails, nên tiệm nào cũng cần thợ. Tôi gọi điện cho một tiệm đang treo bảng kiếm thợ. Mặc dù tôi thú thật chưa từng đi làm nơi nào cả, cô chủ vẫn vui vẻ “ Tới tiệm đi rồi em luyện cho chị”. Tôi tới liền. Ngày đầu tiên chỉ là để làm quen với những quy định, các cách thức làm tay (manicure) – mà mới ngày đầu tôi nghe là “ làm me”, làm chân (pedicure) và quan sát các chị thợ ”tác nghiệp”. Hôm sau, khách vô ra tấp nập, cô chủ vừa đon đả chào khách, vừa hối tôi lấy đồ nghề đi làm chân. Tôi giật bắn người, giống như hồi còn đi học, bị thầy kêu đích danh dò bài mà thót tim, ôm tập vở lên bàn thầy như ôm trái tim bị trúng đạn. Tôi rán giả bộ điềm nhiên đi tới chỗ để các vật dụng làm móng, ra vẻ ta đây cũng rất chuyên nghiệp, để các chị thợ ma cũ kia đừng khinh thường lính mới. Chà, nhiều thứ quá, tôi tần ngần đứng nhìn, nhẩm lại “bài” coi phải lấy bao nhiêu thứ. 5 thứ, buffer, giũa, bàn chà sắt, miếng chà gót, bàn chải nhỏ, bộ kềm cắt da và cắt móng. Tôi tới ghế của bà khách đang chờ, chào và ngồi xuống chiếc ghế nhỏ của thợ. Chị thợ đang làm cho bà khách bên cạnh nhìn tôi cười hiền. Chị vừa làm vừa thầm thì nhắc tuồng cho tôi. Các bước rửa nước sơn hay chà cát thì cũng dễ, tôi sợ nhất là phần cắt da. Cây kềm trên tay tôi run bần bật theo nhịp massage của cái ghế. Tôi cố giữ chặt kềm, cầm ngón chân út của bà khách nhìn lên nhìn xuống, nhìn qua nhìn về không biết chỗ nào cần cắt (da), đúng ra là cắt cuticle, da viền quanh móng. Tôi nghĩ, cái gì không biết thì đừng làm cho nó lành, cứ làm cách nào mà móng sạch sẽ là được chứ gì. Tôi lấy cây xủi móng, xủi cho sạch lớp da chết trên móng, lấy kềm cắt những chỗ da cộm lên hai bên móng. Xong bước cắt da, nhìn lại thấy mười cái móng cũng tạm được, liếc sang bên cạnh, tôi mất tự tin khi nhìn thấy chị thợ bạn tay thoăn thoắt, mũi kềm ứ đầy những cọng da chết, mười móng chân của khách trắng tinh sạch sẽ. Bà khách của tôi nhìn xuống chân, cười khen rối rít “Ồ, tôi không muốn cắt cuticle đâu, như thế là sạch rồi”. Tạ ơn Chúa lòng lành! Tôi yên tâm làm nốt những việc còn lại, chà gót kĩ lưỡng, rửa chân rồi massage. Tôi thường xem cách massage chân trên you tube, bây giờ cố nhớ lại và thực hành. Cuối cùng là sơn móng. Tôi hồi hộp cắm cúi cày cục trên mười ngón chân trắng muốt của bà khách, điểm trang cho các em thêm mỹ miều sáng bóng. Hãy hình dung một em bé gò lưng tập viết và tập tô màu, mím môi mím lợi mà những chữ, những màu vẫn lem luốt, thiệt tội. Hãy hình dung một tôi tóc tai bơ phờ, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng còng để cho ra một cái gọi là thứ phẩm, với móng chân cái bị sọc và dày cui như đắp một lớp bột màu. Trước khi ra bàn ngồi hơ chân, bà khách ghé qua bàn cô chủ nói nhỏ gì đó. Tim tôi lại vừa nhẩy vừa đập trống, cô chủ kêu tôi lại bàn làm việc của cổ, nói nhỏ “ Bả nói chị sơn không đẹp, nhưng bả không chịu để em sơn lại. Chị kéo nước sơn chậm nên không đều, vừa bị sọc vừa dày”. Tôi líu ríu tới bên cạnh bà, xin lỗi rối rít. Bà lịch sự trả lời “ Không sao. Chị tên gì để lần sau tôi tới tìm chị nữa”. Trước khi về, bà vẫn “tip” hậu hĩnh và “Thank you, see you next time” nữa chứ. Trời ơi, bà khách này thiệt là biết cách chửi thiên hạ, giá bả chê tôi vài tiếng hoặc hầm hầm bỏ đi không trả tiền, chắc tôi đỡ phần nào áy náy xấu hổ. Những ngày sau đó, cô chủ và chị thợ bạn hết lòng “kềm cặp”, tôi ghi hết cẩm nang vào một cuốn sổ tay, chùi nước sơn không phải cứ cầm bông gòn mà quẹt, nước sơn tèm lem ra da trông rất dơ, nhất là sơn đỏ; cắt da làm sao cho khỏi đứt chân; chà gót như thế nào để không làm chảy máu; khi sơn phải cầm ngón chân theo cách nào ; làm đẹp thì phải cẩn thận và tất nhiên là phải đẹp….Tay nghề tôi có phần cứng cát, nghĩa là không còn run.. chớ không phải chuyên nghiệp hơn! Một chị khác trong tiệm, tính có phần bộc trực, mỗi lần tôi cầm kềm chuẩn bị “ cạo móng chân”, chị cười (tôi thật tình không hiểu cho lắm kiểu cười này), “ Thấy cái kềm trong tay của bả mà ớn, cứ chỉa chỉa vô người ta, ở Mỹ này họ dạy cầm kềm khác bên mình há!”. Nhưng “người ta” không phải là thợ làm nails, nên “người ta” không sợ cái kềm của binh- nhì -thợ- nails- tôi, “người ta” hoặc lim dim mắt tận hưởng giây phút được chăm sóc như em bé, hoặc chăm chú bấm bấm trên iphone, ipad, phó mặc hai bàn chân cho tôi chà nạo (như cạo phó mát), hay vò bóp như vắt sữa đậu nành. Hơn nữa, tôi biết mình là học trò dốt nên cố “cần cù bù khả năng”, hết sức tận dụng trí nhớ và hai bàn tay để thực hành xuất sắc những bài học (lóm) trên you tube bạn hiền, hầu giúp quý bà quên đi chút sơn còn lem hai bên viền móng như vết quẹt của mấy bà già trầu luộm thuộm, hay những sọc sơn chỗ đậm chỗ nhạt như vó dưa leo.
Những ngày trong tuần không làm ở tiệm, tôi chăm chỉ học hành chờ ngày ứng thí. Ba tháng sau tôi ra nghề. Không biết sao tiệm tự dưng văng vắng, Có những ngày cuối tuần mấy chị em ngồi nhìn nhau, rồi rủ nhau vào bếp coi có gì ăn, hoặc người này sơn móng cho người kia. Tôi lo lắng tự chất vấn, hay là tay nghề vụng về của mình đã đuổi khách người ta đi. Thôi chi bằng ra đi còn hơn cứ tự hỏi và tự trách như thế này thì tổn thọ lắm. Rồi tôi ngậm ngùi cầm tấm bằng mới lãnh từ biệt những đồng nghiệp – có người tốt nhiều, có người tốt ít- . Dù cô chủ cứ an ủi và lưu luyến giữ tôi ở lại, tôi vẫn quyết ra đi.
Tôi lại gọi điện tới một tiệm khác theo lời mách của một người quen. Giọng của cô chủ này ngọt như khoai lang mật “ Em làm ngay ngày mai được không?”. Được chứ. Sáng hôm sau tôi rụt rè bước vào một căn tiệm nhỏ khá dễ thương. Cô chủ “chị em”với tôi rất thân mật, nhưng thật ra cũng trạc tuổi tôi mà thôi. Lần đầu gặp mặt, tôi đã có cảm tình với cô, bởi đôi mắt có đuôi biết cười. Sau vài câu thăm hỏi, tôi biết cô vốn là học sinh trường Sương Nguyệt Ánh, Sài Gòn. Cô có cái tên khá lạ, Ngọc Lang. Theo lời giải thích của ông nội cô, Ngọc là đá quý, thu hút người ta không vì trị giá vật chất mà ở vẻ đẹp vẻ sáng bất diệt. Vì thế, vàng thì có giá nhưng ngọc muôn đời vô giá; Lang theo nghĩa thông thường, là khoai lang, loại lương thực hiền lành bình dị của người Việt mình. Cho nên số cô sau nay sẽ giàu có no đủ suốt đời. Hồi còn nhỏ cứ bị bạn bè chế giễu là củ khoai lang, cô chán cái tên -giàu -có no- đủ này lắm, mấy lần khóc lóc đòi ba đổi tên – Ngọc Lan dòng suối tơ vương, hay Dạ Lan Hương đêm thơm như một dòng sữa chi đó, nhưng ông nội quyết liệt phản đối. Bây giờ thì cô tự hào với cái tên hàng độc hàng hiếm của mình lắm.
Ngoài cô chủ, tiệm có một chú thợ làm bột, một cô thợ trẻ và một chú thợ khác làm cuối tuần. Chú thợ làm bột tay nghề thuộc loại siêu đẳng, lần đầu tiên thấy chú cầm kềm cắt da cuticle thoăn thoắt như máy, tôi phải kinh ngạc dừng tay để nhìn, trong lòng thầm thán phục và ngán ngẩm cho tay nghề của mình. Trong khi tôi rị mọ chưa xong một bàn chân thì chú ta đã rửa sạch sẽ hai bàn chân khách của chú rồi. Đôi khi khách chờ đông, mà tôi thì cứ thận trọng nhấp từng nhát kềm, chú sốt ruột “ Cô để con sơn dùm cho nhanh, qua bắt cái chân kia mà làm.” Thì ra đâu phải thợ nails nào cũng chỉ biết có tranh giành ganh tị!
Không ở đâu mà khách chủ tình thương mến thương như ở tiệm nails. Khách chủ ôm nhau thắm thiết khi tới cũng như khi về, hẹn hò lưu luyến. Và phần lớn họ đều đến hẹn lại tới, tình chung thuỷ tính đến hàng chục năm chứ không ít. Ai cũng một lòng một dạ trao chân gởi phận, dù máu đổ (do bị cắt phạm) hay thịt rơi (bàn chà bén quá cắt luôn gót) vẫn chung thuỷ không dời (sang làm tiệm khác). Phải chăng các bà các cô đến tiệm nails không chỉ với mục đích làm đẹp. Phần lớn trong số họ thích nói chuyện – với nhau hoặc với thợ. Có những cô, bà nói chuyện tía lia với nhau như tri âm tri kỉ từ tiền kiếp, hoá ra lần đầu tiên mới ngồi bên nhau. Có người kể hết mọi chuyện riêng tư thân thiết với thợ như nói với người trong nhà mình. Tôi thường đến tiệm sớm. Vừa mở cửa, đã có bà xăm xăm bước vào, “Tôi muốn sơn móng tay và móng chân màu tím hồng để tiệp với màu áo của con gái tôi”. Chỉ sau vài câu hỏi chiếu lệ của tôi, bà huyên thuyên khoe con gái vừa giỏi và vừa xinh của bà. Thì ra cái sự khoe con khoe cháu này thì người nước Tây cũng giống như người xứ Việt mình. Khách trưa trưa xế xế là những bà cụ về hưu đến cùng với chồng, với con gái hay cháu gái. Một bà thường đến với con gái, tóc bà như mây trời lúc hoàng hôn, không trắng bạc, mà anh ánh sắc vàng, đi đứng khập khiễng thận trọng vì một chân của bà bị teo cơ. Lần đầu gặp bà, tự dưng tôi nhớ mẹ, mặc dầu bà không giống mẹ tôi một chút nào, tất nhiên. Mái tóc bà cũng uốn lượn sóng ôm khuôn mặt hiền từ và đôi môi bà tô son thắm màu đỏ mặt trời. Hay vì bà là người khách lớn tuổi nhất từ khi tôi khởi nghiệp nails? Tôi vuốt ve đôi chân gầy guộc của bà bằng đôi tay thương nhớ mẹ, tôi chưa bao giờ chăm sóc tay chân cho mẹ tôi như thế này. Bà hỏi tôi là người nước nào, tại sao qua đây sinh sống, bên nhà còn những ai. Tôi kể cho bà rằng mẹ tôi sống với người em út, cậu em đi làm suốt ngày nên mẹ tôi rất cô đơn. Bà hỏi bên VN có nhà dưỡng lão như bên này không. Bà khoe nhà dưỡng lão nơi bà đang sống rất vui vì có nhiều hoạt động giúp người già quên muộn phiền của gia đình và tuổi tác. Đưa bà tới bàn hơ móng chân, tôi vội vã quay về bồn để lau rửa, bà kéo tay tôi và ôm nhẹ vai tôi, “ Khi nào nói chuyện với mẹ cháu, nhớ cho tôi gửi lời hỏi thăm. Tôi tên Marlene”. Tôi nói tên tôi đồng âm với lời cám ơn của tiếng Anh, còn tên bà giống như tên của người Pháp, bà nói bà gốc người Ireland.
Hai tuần sau bà trở lại và chờ tôi. Trong khi làm chân cho bà, tôi kể rằng mẹ tôi sẽ đến ở với một người em trai khác, em dâu và cháu tôi sẽ giúp mẹ tôi đỡ buồn hơn và mẹ cũng được chăm sóc chu đáo hơn, bà vui mừng bảo đó là quyết định sáng suốt. Theo thường lệ, hai tuần sau bà lại đến, bà hỏi mẹ tôi có vui khi thay đổi chỗ ở không. Tôi ngẩn người, ủa sao bà lại biết chuyện này? Thiệt tệ, tôi đáng tuổi con bà nhưng lẩm cẩm như mẹ của bà. Người nói thì thường quên những gì mình nói, còn người nghe thì nhớ rất lâu. Tôi cảm động cám ơn bà đã hỏi thăm, và thất vọng nói với bà rằng mẹ tôi không muốn bất cứ sự thay đổi nào – dù nhỏ nhặt- trong đời sống buồn tẻ của mẹ. Bà an ủi tôi, bà cũng vậy, bà thích sự quen thuộc dù nó nhàm chán. Ôi, Marlene, tôi yêu bà biết bao.
Đến chiều chiều cuối tuần thì bà 39 tới. Không phải bà 39 tuổi mà vì bà thường trả 39 đồng vừa tip vừa tiền làm chân hoặc tay. Maria đã hơn 60 nhưng vẫn còn rất đẹp, dáng dấp thon thả như thiếu nữ. Bà thường mặc áo không cổ không tay bó sát người làm bộ ngực thả lỏng cứ vênh lên khiêu khích, và phía dưới cánh tay lấp ló một phần da thịt rám nâu hấp dẫn theo cách nửa kín nửa hở. Ngọc Lang thường cười mỉm, nàng cười mỉm cũng rất duyên, “ Đồ giả thường đẹp hơn đồ thiệt”. Trước đây, bà 39 không vui, thường ngồi buồn mơ màng lãng mạn trên ghế làm chân, đôi khi nhắm mắt lặng lẽ tận hưởng nhịp đưa đẩy của ghế dựa massage, đôi khi khóc thút thít. Ngọc Lang kể bà 39 hay bị thất tình, thất tình thì chắc chắn là chưa có chồng ở thì hiện tại. Hình như bà cũng chưa có con, vì nếu có, bà đã khoe. Độ sau này, Maria không buồn bã âu sầu nữa, bà cười cười nói nói vui vẻ trẻ trung. Thường bà hay nói chuyện với chú thợ – vốn là kĩ sư điện tử, làm ở sở năm ngày và còn cố đi làm nails hai ngày cuối tuần cho vui. Chú có tay nghề massage khiến các cô các bà hâm mộ. Hình ảnh chú bóp nắn vuốt ve mấy cẳng chân trắng thon, hay gầy ngoẵng, hay bự chảng như cột đình khiến tôi liên tưởng tới những nhạc sĩ đang gảy đàn harpe. Mắt chú nhắm, đầu hơi cúi xuống, hai tay nhẹ nhàng nâng niu trân quý những đôi chân như các tông đồ rửa chân Chúa. Chú hay kể chuyện vượt biên của gia đình chú, vô vàn hiểm nguy và gian khó, còn bà thì kể chuyện đi du lịch, khi thì Carribean, khi thì Florida, khi thì Châu Âu…Cả hai ý hợp tâm đầu đầm ấm lắm khiến tiệm thêm phần rộn ràng hào hứng. Mỗi ngày Maria càng đẹp hơn và siêng làm đẹp hơn, cứ cuối tuần thì tung tăng bước vào tiệm, hớn hở cười chào mọi người. À, thì ra Maria đã có người yêu, đẹp trai và trẻ hơn bà gần chục tuổi, bà khoe hình cho mọi người trong tiệm xem, ai cũng thật lòng chúc mừng cho người đẹp…
Có khi thầy thợ đang làm vệ sinh cuối ngày thì một vài cô da màu tới, rụt rè hỏi tiệm sắp đóng cửa chưa, xuýt xoa xin lỗi tới trễ vì mới đi làm về. Hôm đó cô Janet cũng đến tiệm khá muộn. Cô không hẳn đen, thân hình to lớn dềnh dàng như bất kì người Mỹ da màu nào, mái tóc lơ thơ ép sát vào cái đầu hơi méo làm lộ hai gò má cao to thô kệch. “ Lâu lắm không thấy cô tới”, tôi đon đả. Cô uể oải ngồi lên ghế, vừa kéo tay ghế xuống vừa nói, đôi mắt rưng rưng “ Mẹ tôi vừa mất tháng trước”. Tôi xuýt xoa chia buồn, thì cô được dịp thổn thức tâm sự. Cô làm hai công việc từ nhiều năm nay vì phải nuôi cha mẹ. Cha cô mất ba năm trước, bây giờ thì mẹ cô cũng theo cha cô. Chị em cô rất đông, chín người, nhưng ai cũng thờ ơ khi cha mẹ đau yếu. Tôi an ủi cô “Mình sống hiếu thảo thì khi cha mẹ mất đi mình không có gì ân hận hối tiếc”. Giọng nói cô nghe nặng trong cổ và đôi mắt cô ướt sũng “Tôi thương mẹ nên chỉ muốn ở bên cạnh bà, tôi đã nghỉ làm thêm để dành thì giờ cho mẹ. Bây giờ mẹ đi rồi, tôi thấy trống trải quá”. Gương mặt thô kệch nhuốm nỗi buồn hiếu thảo tự dưng trở nên dịu hiền và xinh xắn. Với vốn liếng tiếng Anh ít ỏi, tôi không hiểu hết những gì cô kể lể, nhưng tôi thấu cảm những gì cô nghĩ, cô yêu thương. Quá giờ đóng cửa tiệm đã lâu, nhưng vẫn cố chăm sóc đôi chân nặng nề và sần sùi của cô thật kĩ lưỡng, dù tay nghề vụng về, tôi cũng đã sơn vẽ những móng chân vẹo vọ của cô trở nên đẹp tuyệt.
Hôm khác, một cô Mễ đến khi tiệm chuẩn bị đóng cửa. Cô khoe hôm nay làm đẹp để mừng căn nhà mới mua. Căn nhà này cô tậu được nhờ …..bị chồng bỏ. Một bữa tối, chồng cô nói với cô rằng, “Anh đã lỡ yêu một người, bây giờ anh không biết chọn ai, em hay cô ấy” . Cô không cần suy nghĩ, quát vào mặt tên chồng mặt dê tim lợn “Tôi không cần anh chọn, tôi bỏ anh”. Và hôm sau, anh ta bỏ nhà đi theo cô đồng nghiệp người Nga trẻ đẹp chân dài. Tôi và chị thợ bạn có cùng phản ứng là “ há…” một tiếng thật to. Cô nói rằng cô cũng muốn “há…” như vậy khi nghe anh ta thú thật chuyện mèo mỡ ớn ngấy đó. nhưng cố giữ chặt nó trong cổ. Những ngày sau đó, cô không buồn, chỉ bất ngờ đến sửng sốt vì không tưởng được cuộc chia tay sau vài chục năm chung sống lại chóng vánh đến lạ lùng như thế. Cô cười cười nói “Bây giờ thì tôi quên hẳn thằng cha khốn nạn đó rồi. Hắn để tôi bán căn nhà cũ và tôi lấy hết tiền mua lại một căn nhà khác, nhỏ hơn nhưng mới hơn và đẹp hơn. Tôi còn có một con cún cưng, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống mới, sẽ chăm sóc mình cho đẹp hơn”. Tôi tán đồng “ Phải đó, thứ đàn ông đó không đáng cho mình phải đau khổ đến nỗi già cỗi đi. Cô còn trẻ, và xinh như vậy, thế nào cũng gặp được người đàn ông tốt”. Cô chán nản lắc đầu “Tôi không tin trên đời này còn có loại đàn ông tốt. Tôi không cần đàn ông nữa, tôi sẽ quên tất cả chuyện buồn”. Tôi không cho rằng cô đã quên câu chuyện tình duyên buồn chết người đó. Nếu cô quên được thì đâu có huyên thuyên kể chuyện bằng giọng của bà thím bị phụ tình, và đâu cần ra vẻ bất cần đàn ông. Sau khi cô đi khỏi tiệm, tôi chợt buồn bã như vừa bị chồng bỏ, chợt thấy căm ghét những ông chồng đã già mà ham gái trẻ, tự hỏi có phải trên đời này đàn ông tốt bị mấy cô gái trẻ tiêu diệt hết rồi chăng. Thôi dù sao cũng cầu cho cô thật sự vui trong căn nhà mới với chú chó trung thành.
Khi kể những chuyện này, tôi đã xa căn tiệm nho nhỏ của cô chủ có đôi mắt biết cười theo khuôn miệng duyên dáng. Mười đầu ngón tay tôi cứ bị bong da rồi nứt chảy máu nên tôi phải nghỉ làm nails. Tôi rất nhớ không khí ấm áp của tiệm, nhớ Marlene, nhớ bà 39, nhớ Janet, ….. Có thể họ quên tôi rồi, vì họ vẫn còn có thể tâm sự với những người thợ khác như với người thân. Được lắng nghe và thấu hiểu chẳng phải là một phương thuốc hữu hiệu sao. Tôi vẫn thường tự an ủi, dù vụng về và chậm chạp, tôi đã làm nghề với tất cả tấm lòng thành, thì có gì phải xấu hổ với nghề làm nails?
LỆ THANH