KHUYẾT!

daolam

góc tối ta nằm tay gác trán
nhìn đêm…trăng khuyết nửa vầng trăng
còn đâu đêm trăng rằm tháng chạp
nửa khóc…nửa cười…chuyện thế nhân!

làm sao níu được trời thương nhớ
Níu lại vầng trăng xưa…rất xưa
trong ta dựng cả trời giông bão
vầng trăng đã khuyết tự bao mùa

ta níu vầng trăng xuống trần chơi
cùng ta múa hát khúc bi ai
ta uống nồng say trong ai oán
thế thái nhân tình một chữ bi

có lẽ chừ ta…say mất thôi!
say trời…say đất…ánh trăng sầu!
ta giấu vầng trăng qua khe cửa
ôm trái tim đau úa nát nhàu

ta dắt nỗi buồn đi quẩn quanh
cài thêm thương nhớ ủ tay gầy
nghe thiên thu gọi trời yêu dấu
chiếc lá mồ côi theo gió lay

ta thả vầng trăng xuống biển sâu
cùng ta trôi dạt bến bờ đau!
ngọn sóng chực chờ ta…cuốn hút
cả tháng ngày yêu dấu chìm sâu…

ta…mây của trời…bọt sóng thôi!
trôi theo gió núi với biển khơi
ta tan theo cuộc đời hư ảo
MỘT CÕI VÔ THƯỜNG! LẶNG LẼ… TRÔI…

DaoLam

GIŨ NẮNG

daolam

ta về
giũ nắng áo hoa
tầm xuân lã ngọn
bay qua phố người
xót xa
một chỗ ta ngồi
mùa xuân dành tặng
riêng người- người thôi!

ta về
giũ nắng ru lời
ngực đau nhớ nắng
lưng đồi ủ say
ta từ
đôi tám…mơ phai
một mình dan díu
mộng ngày cũ xưa

ta về
giũ tóc lau thưa
lá rơi đường vắng
người chưa kịp về
mốt mai
giũ rớt hẹn thề
một mình ta…
níu nắng về được không?

buồn theo
lau lách trổ bông
đưa tay giũ nắng
buồn trông nỗi đời
trăng sao
chợt rụng cuối trời
lặng thinh nhớ nắng
mù khơi nghìn trùng

BAO CHỪ
MÂY NÚI TRÙNG PHÙNG
CHO TA
GIŨ NẮNG-NGẠI NGÙNG-THƯƠNG ANH

Dao Lam

MÙA XUÂN VỚT NẮNG

daolam

ta lặng thầm vớt nắng đắp lên môi
chiều ngượng ngập bàn tay ai đi lạc
hương của gió, hương của trời có khác
cứ oằn mình trườn khao khát hỏi han

ta ngập ngừng vớt nắng tự tình xuân
dựng nguyên mẫu của một thời đã hết
thời non xanh đã chìm vào góc khuất
chợt rùng mình thương đứt ruột chồi xuân

ta ngồi buồn vớt nắng ủ tay trơn
mắt đau đáu một chỗ ngồi đi lạc
gói ngày trên năm ngón tay gầy rạc
không kịp rồi-phác thảo một tình duyên

ta một mình vớt nắng đậy tình quên
ngồi ủ rũ tô môi rồi kẻ mắt
viền chì đen làm sao che vết cắt
tuổi trăng tròn một thuở đã cũ xưa

ta ra vườn vớt nắng cuối ban trưa
chiều rủ rê gió bày mâm dọn cổ
con kiến cánh ngồi trơ vơ hốc cỏ
nhớ nhánh cành đụn mối bãi gò hoang

ta thẩn thờ vớt nắng, nắng kip tan
ngày kịp hết và đời đang kịp tới
ta hụt hơi…mày mò ngồi đếm tuổi
cuối đằng tây trăng khuyết kịp tỏ bày

từng mùa xuân lặng lẽ vuột qua tay
buồn đã chín trên từng ngăn tuổi tác
ta vớt nắng đắp lên đuôi mắt ướt
ngẩn ngơ mùa! lòng vọng tưởng bao năm

NGHINH XUÂN-LẶNG LẼ-NGÓ THẦM
NGỒI VỚT NẮNG BÊN THỀM XUÂN…LẮNG BUỒN!

DaoLam

GIÁNG SINH… BUỒN

daolam

Không thể nào lạnh hơn!
Đêm Chúa Trời giáng thế
Cũng không thể nhớ hơn
Một mình ta đi lễ

Bài Thánh ca vút cao
Tan vào đêm đông quạnh
Người xa xôi chốn nào
Em co ro vai lạnh…

Từng giọt chuông lả tả
Rơi xuống đêm vô cùng
Thèm bàn tay ai đó
Che ấm một bờ lưng…

Nửa đêm dâng Thánh lễ
Ngôi sao lạ lung linh
Ôi! Niềm vui trần thế
Làm răng có phần mình…

Mùa Giáng Sinh phía trước
Mùa Giáng Sinh phía sau
Làm cách nào cầm được
Niềm vui buổi ban đầu

Đốt thêm ngọn nến trắng
Mà nghe lòng nhớ hơn
Soi lối về xa vắng
Từng bước chân thấm buồn…

Thêm một mùa Giáng Sinh
Một mình em đi lễ
Có ai chia cho mình?!…
Những niềm vui trần thế

Những mùa đông lặng lẽ
Đi qua theo tuổi mòn
Mùa xuân xa xăm thế
Người bao giờ…biết không… ?!

EM BƠ VƠ GIỮA GIÁO ĐƯỜNG
ĐƯA TAY HỨNG GIỌT THÁNH BUỒN…KHÓC NHAU!

DaoLam

ĐẰNG SAU GIẤC MƠ TRÔI…

daolam

nếu ước mơ có thật
như mùa đông đang về
thì ta và Đà Lạt
đâu phải đợi anh về…

ước mơ không tái sinh
nên lạc ngôi sao lạ
anh bỏ ta một mình
giữa Giáng Sinh lạnh giá…

con đường quanh co dốc
sương núi quyện Thánh Đường
giữa mênh mông Đà Lạt
hoa nồng nàn thắp hương…

không xa xôi như núi
không gần gụi như đồi
anh như thể dấu hỏi(?)
đằngsau gấc mơ trôi…

có hạt sương chìm khuất
trong khoé mắt ai quì
nếu ước mơ có thật
Chuá ra đời làm chi?…

anh xa xôi như núi
hay gần gụi như đồi
cũng chỉ là dấu hỏi
đặt cuối giấc mơ thôi…

mãi mãi là hoài niệm
là chiêm bao Giáng Sinh
mãi mãi là dấu chấm
phía cuối một cuộc tình…

MÃI MÃI LÀ HOÀI NIỆM
ĐẰNG SAU GIẤC MƠ TRÔI…

DaoLam

MỞ

daolam

Em mở vung bờ ngực
Núi đồi ngẩn ngơ chiều
Trên cành cọng lá thức
Ta hồn lạc chân xiêu

Em mở vung bờ ngực
Đáy mắt chiều nhấp nhô
Ta. Chân trần cõi tục
Đi về phía giấc mơ

Em mở vung bờ ngực
Ốc đảo reo thì thầm
Đất trời nghiêng nhật thực
Ta thả…chiều vào đêm

EM MỞ TOANG BỜ NGỰC
TA. TỘI ĐỒ HIẾN DÂNG

Dao Lam

PHÁC THẢO MỘT NGÀY BUỒN

daolam

Một ngày!…Không còn là tri âm
Một đời!…Không còn là tri kỷ
Sẽ thiếu vắng chuỗi ngày hoan hỉ
Chim Sẻ…buồn! Hót khúc bi ai

Một ngày! Từng vạt nắng tàn phai
Trên ngọn sầu đông buồn hiu hắt
Vệt quầng thâm hằn sâu mi mắt
Uẩn khúc ca réo gọi sang mùa

Một ngày không còn khúc tụng ca
Trên môi khô tím lời dịu ngọt
Bản thảo buồn! Lấp đầy mối mọt
Chân dung chưa ráo mực …đành xa!

Một ngày niềm vui không mặn mà
Với nỗi buồn tự dưng vô cớ
Không Ta! Biển vẫn tràn bọt nhớ
Núi bạt ngàn màu xanh rất xưa

Một ngày… gần…cũng thật lạ…xa…
Xa…tít tắp mù khơi khói sóng
Gần…như thể nỗi buồn mong ngóng
Tri âm…tri kỷ…lạc dòng trôi…

TA NGỒI ĐÂY NĂM CÙNG THÁNG TẬN
PHÁC THẢO CHÂN DUNG KÝ ỨC BUỒN!

DaoLam

TÔI VÀ NGÔI NHÀ CÓ VẦNG TRĂNG KHUYẾT

daolam

Tôi có thói quen buổi tối ít khi ra khỏi nhà, ngoại trừ lúc có công việc gì đó cần thiết. Với tôi không gian quen thuộc, gần gũi là căn phòng riêng của mình. Ở đó như một ốc đảo riêng biệt, tách hẳn cái nhộn nhịp ngoài kia bởi bên ngoài cánh cửa là thế giới khác, thế giới của những xô bồ nhộn nhịp, của bon chen đố kỵ, rất khó để tôi hoà mình vào được.
Tôi yêu căn phòng của mình. Ở đây tôi được tự do, không bị ràng buộc bất cứ điều gì, tôi mặc sức vung vãi, nào sách, truyện, thơ, nhạc, lên giường, thậm chí cả vỏ bao thuốc lá và vài vỏ chai bia nằm vùi dưới góc giường, mà không sợ ai dòm ngó, có những cục đá cảnh, vài bức tranh, vài tấm thư pháp, bình hoa, tất cả quá đổi thân quen, đến độ mỗi lúc đi đâu xa vài ba hôm là tôi lại thấy nhớ, thấy nôn nao, rồi lại muốn quay về, về để được nằm dài trên chiếc giường quen thuộc, quàng tay ôm chiếc gối vào lòng, nhắm mắt trong tiếng nhạc ru êm nhẹ nhàng, dẫn tôi vào trạng thái thả lỏng. Những lúc như thế, tôi rất hạnh phúc vì không còn nghĩ đến điều gì, tôi gạt bỏ tất cả, tạm quên tất cả, mong tìm thấy cho mình hai chữ an nhiên. Đó là những khoảnh khắc tôi được sống với chính mình, cho dù có thể là ngắn ngũi nhưng với tôi nó quý giá đến ngần nào.

Có những đêm tôi choàng thức dậy, sau một giấc ngủ vùi thường là không dài. Cái thói quen ít ngủ không phải bây chừ mới có mà từ ngày con gái, tôi vẫn đã như vậy. Những lúc như thế, tôi không bao giờ bật đèn, trong cái ánh sáng vàng vọt, mụ mị từ ngọn đèn đường hắt lên, tôi thích một mình loanh quanh từ phòng ngoài vào phòng trong và ngược lại, để nhìn ra khoảng không bốn phía từ những vách tường bằng kính chỉ cần kéo bức màn lên là tôi có thể cảm nhận
hết thành phố về đêm với muôn sắc muôn màu.
Tôi thích sống trong trạng thái lặng yên này, để nghe cái cảm giác cô đơn ùa về chiếm ngự tâm hồn mình như một chất men tạo cơn say, ấm áp mà buồn bã, gần gũi mà lạ xa.
Những đêm trời có trăng, bầu trời trong vắt một màu, những ngọn đèn dưới thấp lung linh rực rỡ sắc màu cho tôi cảm giác thật dễ chịu, lúc đó mọi bực bội lo toan gần như tan biến, trong tôi chỉ còn lại ánh trăng hoà vào hơi thở của chính mình.
Ở đây, có một đêm đã lâu, tôi không còn nhớ bắt đầu từ đêm nào, ngày nào, tôi đã tìm thấy cho riêng mình – một vầng trăng khuyết. Lúc đầu khi nhìn về phía dòng sông Hàn tôi thấy trong cái khoảng cách mơ hồ đó xuất hiện một vầng trăng khuyết lung linh kỳ ảo đến lạ lùng. Tôi đã lặng yên, ngắm nhìn rồi chìm sâu trong một vùng ký ức…

Tôi nhớ Đà Lạt đến nao lòng, nhớ những ngày còn con gái học trò, nhớ những đêm cả bọn lang thang quanh bờ Hồ Xuân Hương, qua những con đường ngào ngạt mùi Ngọc Lan, ướt sũng sương rơi trên vai lạnh, những cơn mưa phùn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi đội đầu mà đi chỉ thấy lấm tấm như hơi sương, hồn nhiên với những trò nghịch ngợm của một thời mới lớn.
Nhớ căn phòng nhỏ trên lầu3 bên hông cầu thang từ Hoà Bình vào chợ. Mùa đông, buổi sáng mở cửa sổ là căn phòng tràn ngập sương mù ướt đẫm chiếu chăn, lạnh đến nỗi hai bàn tay lồng vào nhau không đủ ấm, thích nhất những sớm mai, chiều, vàng nắng, từ cửa sổ nhìn ra thoai thoải hai bên sườn dốc những nụ hoa Bồ Công Anh nở trắng bạt ngàn chỉ cần một cơn gió thoảng qua, cả một mãng trắng tinh, nhường lại cho một thảm nhung xanh màu cỏ biếc những cánh hoa li ti bay cả một khoảng trời phố, xoay tròn ngộ nghĩnh như một trò chơi, đó là một khoảng trời rất xanh trong miền ký ức tuổi thơ tôi.

Đêm nay. Nhờ vầng trăng khuyết trước mặt, tôi nghiệm ra trong cái im lặng đêm thẩm sâu của thành phố về khuya, khiến lòng tôi luôn luôn xao động, những nỗi buồn không biết từ đâu ùa về. Có lẽ đôi khi mình đã vô tình bỏ quên những kỷ niệm đẹp, khi mà có dịp trở lại tôi và khoảng trống mơ hồ quấn quít bên nhau, những mãng sáng tối của cuộc đời tự dưng ập về réo gọi. Cuộc đời không cho mình những ngày vui trọn vẹn, không cho mình những niềm vui tròn đầy, cho nên chỉ còn biết trang trải, gởi gắm vào những con chữ, mong tìm chút thảnh thơi.

Phải mất một thời gian dài, tôi mới để ý vầng trăng khuyết ấy, đêm nào cũng đứng yên một vị trí, không xê dịch thay đổi. Sau này tôi mới hiểu, đó chỉ là một ngọn đèn có lẽ từ sân thượng một ngôi nhà cao tầng nào đó, mà chủ nhân đã vô tình hay cố ý gởi gắm cảm xúc mình vào trong đó.
Phát hiện này không làm tôi bất ngờ vì thực ra tất cả chúng ta đang sống trong một thế giới ảo, lẫn lộn giữa thực hư hư thực.
Ý niệm trong tôi luôn trung thành với mình là niềm vui mỗi khi kéo tấm màn lên, trước mắt tôi là hạnh phúc là niềm vui quen thuộc ùa về, cho tôi cảm giác lâng lâng gần gũi cũng có đêm chủ nhân vì một lý do gì không vui đã dắt vầngtrăng dạo chơi đâu đó và như thế nỗi hụt hẩng, trống vắng lẫn buồn bã khiến tôi không muốn làm bất cứ một điều gì hết ngoài sự chờ đợi điều kỳ diệu sẽ mang về trả lại tôi vầng trăng khuyết yêu thương.
Với tôi những đêm trăng luôn mang đến cho mình những cảm xúc tuyệt diệu, có thể đó là nỗi buồn, có thế đó là niềm vui. Hơn thế, những đêm trăng khuyết có sức hấp dẫn riêng, quyến rũ và lôi cuốn tôi vào những cơn mơ. Tôi nghĩ. Ai cũng có một cái gì đó cho riêng mình.
Với tôi. Vầng trăng khuyết mỗi đêm từ căn phòng mình nhìn ra, tôi thấy gần gũi, tin yêu để gởi gắm vào đó một chút riêng tư của chính mình.
TÔI TÌM THẤY TÔI .
TỪ NGÔI NHÀ CÓ VẦNG TRĂNG KHUYẾT.

DAO LAM

CÓ CHI LẠ KHÔNG ANH?

daolam
trưa núi
có chi lạ không Anh?
mà răng
nhơ nhớ mãi trong lòng
nhớ tách cà phê đen
đăng đắng
nhớ tiếng gà trưa
khan gáy khan
mưa núi
có chi lạ không Anh?
có chớm thu sang
ướt vai mềm
mây tràn đáy cốc
hanh hao nhớ
khói lạc vàng tay
vương vướng thêm
nắng núi
có chi lạ không Anh?
mà răng
nghe ươn ướt vai gầy
có tiếng thông ngàn
reo trong gió
em sợ vô tình
ai nhớ ai!
phố núi
có chi lạ không Anh?
vẫn hồn thơ dại
mắt môi xanh
em lùa ký ức
gom thương nhớ
thả xuống lòng Anh
lành giấc lành

LẠ THÌ CÓ LẠ PHẢI KHÔNG ANH?
LÀ LẠ TRƯA NI MỘT CHỖ NGỒI
CÓ CHI LÀ LẠ TRÊN MẮT NHỚ
MỘT CHÚT CAY NỒNG MÔI MẮT MÔI

DaoLam

NHÀNH HOA LAN ĐẤT

daolam

một nhành
hoa Lan đất
tim tím
chiều dịu êm
một bờ môi
nắng khát
lần tìm
cõi vô biên
vạch chi
thêm niềm nhớ
màu hoàng hôn
chắt chiu
thương chi
vùng cỏ mượt
trên đồi Cù
hắt hiu

MỘT NHÀNH HOA LAN ĐẤT
TIM TÍM CẢ CHIỀU TÔI
LÀM RĂNG MÀ QUÊN ĐƯỢC
PHỐ NÚI BUỒN…TÔI ƠI!

DAO LAM