PHỐ XA LẠ PHỐ, NGƯỜI XA LẠ NGƯỜI
Phố xưa vừa lạ vừa quen
Niềm quên nỗi nhớ lặng chìm trong tôi
Hình như lòng cũng lỡ bồi
Ngày mưa tháng nắng đầy vơi mấy dòng
Sông ơi sông mãi là sông
Chảy qua dâu biển tấm lòng cổ kim
Mà sao tiếng sóng tội tình
Vỗ vào phố cổ trái tim lệ nhòa
Hình như từng dấu rêu xưa
Chìm trong phế tích bụi mờ thời gian
Hình như chiếc lá thuyền nan
Chở không hết nỗi ngỡ ngàng trong tôi
Những con đường cũng ngậm ngùi
Chạy quanh co giữa lòng người xót xa
Bước chân nhẹ gót hiên nhà
Bơ vơ như bóng hồn ma lạc loài
Hình như nước của sông Hoài
Ngược về cố quận nửa đầy nửa vơi.
PHƯƠNG LẠNH
Xin gửi về em lụa nắng vàng
Mùa đang phượng thắm trời phương Nam
Mây – Tôi xin dệt vuông khăn ấm
Và Lá – Tôi mềm mỗi bước chân
Ôi thương chiếc bóng chiều phương lạnh
Gió rối thơm từng sợi tóc bay
Tóc ơi có ấm bờ vai mỏng
Lòng tôi: đây nhé! Một vòng tay
Xin gửi về em màu phượng đỏ
Tô viền môi thắm nụ hồng hoa
Trăng lụa nguyên sơ hồn xuân nữ
Sỏi đá hình như cũng ngọc ngà
Sương nguyệt xin đừng thấm áo em
Cho tôi gửi sợi nắng ươm vàng
Mây – Tôi khăn ấm chiều phương lạnh
Mây nhuộm màu trăng thuở mới rằm.
Ta Mất Còn Gì Năm Mươi Năm
Năm mươi năm trở lại
Môi xưa còn ngậm sương
Tình xưa vừa hàm tiếu
Hoa xưa còn thơm hương
Năm mươi năm trở lại
Ta gác kiếm giang hồ
Áo xưa còn lấm bụi
Lòng xưa con thơm tho
Em như dòng giang nguyệt
Chảy suốt một rừng thu
Ta ôm tình lãng khách
Tắm trong dòng thương đau
Nỗi đau như giọt lệ
Nhỏ xuống nẽo hạnh đời
Nỗi đau là chuyện kể
Về tình người hanh hao
Năm mươi năm trở lại
Áo xưa vàng hơn xưa
Đừng son phai phấn nhạt
Mà đau bầm câu thơ.
(trích thơ của Ngói)
TẠ ƠN VÔ LƯỢNG ĐẤT TRỜI
Xin tạ ơn vô lượng đất trời
Cho tôi thở bằng hương rằm tỏa nguyệt
Cho tôi thở bằng sương hằng trinh tuyết
Tôi thở cùng vô tận cõi thơ tôi
Xin cảm ơn em những giọt lệ ngời
Đã khai giải nguồn đớn- đau- hạnh- phúc
Cho lóng lánh linh hồn tôi nạm ngọc
Linh hồn tôi vời vợi cõi tình em
Hãy lắng nghe dòng máu chảy trong tim
Đang vỗ sóng nhiệm mầu trăm bến lạ
Em có thấy lòng tôi xanh như lá
Ôi rừng tôi xanh quá buổi chim về
Và lời chim chảy lụa biếc suối khe
Em xỏa tóc gội hương rừng vi diệu
Cây và cỏ đã bao mùa đứng đợi
Ngàn mưa xa hò hẹn có quay về
Ôi hồn tôi là một phiến mây bay
Xin cảm tạ ơn đất trời vô lượng
Tôi bay với mây, ngàn năm ánh sáng
Và rừng hoa bừng nở một rừng thơ.
Lê Văn Trung