ĐI TRONG TUỔI NHỎ

nhaca

Nàng đã đứng dậy, nàng đã đi
Gió biển mênh mông và nước mắt
Nước mắt tan trong thân thể nàng
Nàng ướt sũng
Và trí nhớ bốc hơi
Trời thì xanh và cao
Nàng thì bé bỏng
Biển xô nàng xuống

Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
Có một bầy ngựa
Khu vườn rộng, cẳng ngựa dài
Mỗi buổi chiều
Bầy ngựa nô giỡn cùng cô bé
Những buổi chiều không bao giờ tắt

Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
Có một người đàn bà
Người đàn bà điên và chiếc thanh la
Đi vòng quanh, đi vòng quanh
La hét cùng cô bé
Những tiếng la không bao giờ tắt

Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
Có mặt trời
Mặt trời và những chàng hiệp sĩ
Những đứa trẻ bụng to hơn đầu
Những người đàn ông đầu to hơn bụng
Và những người đàn bà tong teo
Ngậm kín như miệng hến những nụ cười
Nhẫn nhục
Tất cả được mặt trời nuôi sống

Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
Có một con đường
Con đường trôi ra biển
Với hai hàng phi lao
Lặp lại những lời ru của mẹ
Hai hàng phi lao và những ghe cá mắm
Cá và mắm ngọt ngào như hơi thở
Đến bây giờ chưa nguôi

Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
Có những con rắn con
Trườn mình dưới chân ngựa

Và người đàn bà có đôi đũa
Khi đôi đũa giơ lên
Bầy ngựa lồng lộn quanh vườn và mất hút
Những con rắn kêu than
Ngựa hồng ôi ngựa hồng
Ngựa hồng ta đâu, ngựa hồng ta đâu
Chiếc thanh la gào hốt hoảng

Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
Có những con dã tràng
Những hòn sỏi trắng và cát vụn
Và rất nhiều những dấu chân bé bỏng

Những con ốc những con rù rì
Và rất nhiều hang hốc
Trò chuyện mãi không thôi

Trong khu vườn trẻ thơ của nàng có tất cả
Tất cả những gì mọi người có thể nghĩ ra
Sự giáo dục đó thổi lớn cô bé lên
Bầy ngựa dạy nàng sự hung hãn
Người đàn bà điên dạy nàng
Những ảo tưởng
Con rắn dạy nàng sự khôn ngoan
Bầy dã tràng dạy nàng sự tan vỡ
Mặt trời dạy nàng sự nhẫn nhục
Và biển dạy cho nàng khóc lóc

Nàng đã đứng dậy, nàng đã đi
Đi hung hãn đi khôn ngoan đi tan vỡ
Đi nhẫn nhục đi khóc lóc
Đi trên con đường trôi ra biển
Nàng hỏi thăm bè bạn và biển dịu dàng
Biển dịu dàng trả lời bằng cơn bão
Mùa đông
Mùa đông ôi mùa đông
Mùa đông làm những bạn bè nàng trốn hết

Nàng đã đứng dậy nàng đã đi
Đi dần về cái chết

NHÃ CA

Nguồn: Thơ Nhã Ca, NXB Thương Yêu, 1972

Advertisement

One thought on “ĐI TRONG TUỔI NHỎ

  1. Hoa Mơ nói:

    Nàng đứng dậy đi trong nước mắt.
    Buồn ngấm thân trí nhớ chật vật.
    Cao xanh xa nàng thì bé bỏng.
    Gió biển thổi quật nàng đã ngã!
    Vườn thơ trẻ của nàng lắm lạ!
    Bầy ngựa vui sáng chiều vào ra…
    Nàng đùa chơi cười nói thích thỏa…
    Vô tư trong thế giới kỳ lạ!
    Có kẽ điên một người đàn bà.
    Suốt ngày om sòm cầm thanh la .
    Đôi đũa thần trên tay chỉ trỏ…
    Miệng không thôi kêu”ngựa hồng đâu?”
    Âm thanh điên động hóa xôn xao…
    Ngựa biến mất rắn trườn mất dấu.
    Mỗi ốc con rù rì tầm phào..
    Thầm thì thủ thỉ mãi không sao.
    Có dã tràng sỏi trắng dạt vào..
    Cát vụn vỡ cứa đau bước chân
    ƠI chao lạ lắm vườn của nàng!
    Có những đàn ông to đầu nhỏ bụng
    Nghịch đó những trẻ nhỏ bụng ỏng
    Những đàn bà gầy còm ốm nhom.
    Cả ngày câm nín chẳng mở lòng
    Tất cả nhờ mặt trời vầng dương.
    Cho họ thở một chút thụ hưởng
    Một chút ấm đời trong cuộc sống.
    Nàng nương mọi thứ nhờ chung quanh.
    Cho nàng bước đi trong sự nhẫn.
    Trong khôn ngoan cả trong hung hãn
    Nhờ gió biển dịu dàng mơn man..
    Cho trái tim mùa đông chợt ấm.
    Nàng đi trong thầm lặng lặng thầm…
    Bước về phía biển hồn nàng tan!

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s