Nguyên Đán 1
Mùa Xuân ngại ngùng lối nhỏ
Khẽ thôi, vạt nắng lưng đồi
Cánh bướm chao vờn trước ngõ
Mơ hồ nhặt sợi tình rơi.
Mùa Xuân đi ngang vườn cỏ
Lỡ tay đánh thức hoa vàng
Mùa Xuân dịu dàng thổ lộ:
Em là ngọn gió lang thang
Mùa Xuân vẽ thêm quầng mắt
Nâu nâu màu sữa cà phê
Mùa Xuân tô hồng môi nhạt
Thơm như giọt nắng rơi về.
Mùa Xuân cầm tay nói khẽ:
Đừng quên lời đã hẹn thề
Sương -hay là mưa- như lệ
Ngàn sau buốt lạnh sơn khê…
Nguyên Đán 2
Ai rải tơ vàng trong nắng rơi
Mùa xuân hong tóc ở trên đồi
Một màu cỏ biếc thơm nguyên đán
Những hạt hoàng hoa…
lấp lánh trôi.
Ai gởi mây ngàn xanh ngắt bay
Tầm xuân hé nụ ở phương này
Có thoáng mịt mờ trong ký ức
Một trời thương nhớ khói sương say.
Ai thả giọt đàn theo gió lay
Ngũ cung lạnh tựa nét cau mày
Tôi nhặt nỗi buồn rơi trên cỏ
Và đếm giùm ai tiếng thở dài.
Ai nhón chân về trong chiêm bao
Hồn xuân lãng đãng cuối phương nào
Ai lỡ trăm năm lời hẹn cũ
Về đứng bên đời…tan tác đau…
Nguyên Đán 3
Em buộc mây trời trong vạt áo
Đồi xưa xanh mướt cỏ phiêu bồng
Gót sen lướt nhẹ qua triền nắng
Có gió đâu mà tôi bâng khuâng
Em níu hồn nhiên vầng nhật nguyệt
Đừng buông tay nhé nhỡ khuya rằm
Có vì sao lạc trong đôi mắt
Tôi biết làm sao khỏi nhớ nhung
Em xa như thể tinh cầu lạ
Tiếng cười những hạt thủy tinh rơi
Long lanh sương vỡ đêm về muộn
Lạnh quá hiên xưa vắng một người…
Nguyên Đán 4
Một chút tơ vàng trên lối mưa
Ngón tay hờ hững phím cung đùa
Có thả xuống hồn âm điệu cũ
Lãng đãng như thời hương rất xưa
Em giấu hồn nhiên trong khóe xuân
Vô tình rơi lạc những bâng khuâng
Có phải đêm vừa qua rất nhẹ
Để lại vườn tôi một đóa hồng
Em giấu tình tôi trong ngón tay
Mỗi lần buông xuống mỗi lần say
Thời gian như thể là mây khói
Em xóa giùm tôi những đắng cay…
Tôn Nữ Thu Dung