Đêm qua thấy mình – hóa bướm
Bay về tìm lại đồi hoa
Tình yêu tôi thời mới lớn
Còn treo một phiến trăng ngà.
Áo người phơi trong sương sớm
Chờ tia nắng ấm ban mai
Vàng trên từng bông hoa cúc
Lung linh mảnh lụa vừa bay.
Đêm qua ngỡ mình – chim khách
Hót mừng người ở phương xa
Em từ qua sông thuở ấy
Về nằm ngủ dưới đồi hoa
Em nằm như trong cổ tích
Ngủ say giấc ngủ thiên thần
Chiều rơi lá rừng xuống thấp
Tìm em – nỗi nhớ khôn cùng.
Đêm qua nghe mình – chợt lạ
Trôi theo chiếc lá thời gian
Những ngày mưa mù hối hả
Ven đường – em có dừng chân.
Hạnh phúc một thời trai trẻ
Lang thang trên đồi hoa xưa
Thì ra tim mình vẫn thức
Giấu tình – giấu cả nắng mưa.
NGUYỄN AN BÌNH
Đồi hoa
Trăng ngà.
Mộng bay xa…
Tình phiêu lưu…
…Vàng hoa cúc
Nắng ấm
Mảnh lụa bay
Thương hoài áo ai?
….Sương ban mai
Giấc ngủ say
Cổ tích thiên thần
Tình luyến ái
…..Rừng nghe lạ..!
Tiếng chim khách vẳng xa…
Mưa ngang qua…
Lá rơi lả tả…
…..Đồi hoa
Lang thang dừng chân
Ngủ vệ đường
Mộng hóa bướm…
“em từ qua sông thuở ấy, về nằm ngủ dưới đồi hoa”, hai câu này làm quay quắt nha! “Ngủ dưới” là chết rồi?
“Em từ qua sông thuở ấy, về nằm ngủ dưới đồi hoa”, hết xảy nha! Đã thành đàn bà rồi thì đi qua đi lại ok! Ngủ trên giường thì nên hơn là ngủ dưới đồi hoa, lạnh chết thôi! Thương quá cái nước Việt Nam 4000 năm văn học nghệ thụt!