Em mười bảy tuổi, anh không nghĩ. em sẽ thôi không còn học trò…Anh nhủ lòng anh: Mai Mốt Lính. Đường Anh Đi Có Bóng Nàng Thơ…
Từ lúc anh đi ra mặt trận, thật tình anh có lúc quên em: Tình Riêng Nghĩa Cũ Lòng Không Bận, Mình Sống Là Mình Vẫn Có Duyên…
Tan cuộc, tan tành cả nước non…Tình xưa nghĩa cũ nặng trong hồn. Trong rào dây kẽm, anh nhìn nắng…Chuông giáo đường ngân những tiếng chuông…
Trong rào dây kẽm…anh rồi, vậy! Than trách ai chừ? Ai tâm tình? Ai với mình chia nhau nước lả? Với mình thu vén cái mông mênh?
Sáu năm, không biết gì hơn nữa…ngoài một ngày mai rất mịt mùng! Buồn lắm, đi về, đi hỏi khắp…đường Bà Trưng, vắng, dốc Bà Trưng!
Chao ôi Đà Lạt chừ sao lạ? Em rất là quen cũng lạ rồi! Anh bắt xe qua đèo Ngoạn Mục, núi, rừng, suơng, khói, khói, sương, ơi…
Thấy khói sương mờ tan khói sương…Cố huơng, cố lý…bao la buồn…K’Rôngpha ngó dừa xanh ngọn, thấy gió bày về tha thiết hôn!
Lại nghĩ em đi chẳng trở về…Gió rừng lành lạnh buốt sơn khê…Bóng người xưa đã tan cùng nắng…thì đoạn trường thêm có nghĩa gì?
*
Con chim xanh bay về rừng xanh…Vầng trăng tháng Chạp thật mong manh…Và bờ liễu cũng mong manh nhỉ, lau lách đường xa…nỡ đoạn đành!
Vậy thôi! là có bài thơ mới…Thôi để thời gian nó vẽ bùa. Đã nói yêu em thì đã nói… dẫu tình trong mộng tận ngàn xưa…
Trần Vấn Lệ
Mười bảy tuổi còn.
Em không còn.
Học trò mơ mộng
Mai mốt ra chiến trường..
Quên nhớ yêu đương.
Tình Thơ thôi vướng.
Chỉ lúc một mình buồn!
…Nhìn cảnh nước non
Tình xưa nghĩa cũ dậy sóng..
Lòng man mác sầu Vương…
Nghe ngân nga tiếng Chuông…
Nhớ giáo đường…
Nhớ đèo Ngoạn Mục
Nhớ dốc Bà Trưng
Nhớ Tình khói Sương!
….Nhớ Tiếng Yêu còn.
Đã thốt giữ trong.
Lòng còn mộng
Chim xanh về Rừng.
Vầng Trăng yêu thương.
Em bóng Cố Hương.
Yêu em nhớ em đoạn trường!