Thu Biếc Tình Sầu

Tôi nhớ thơ Huyền Kiêu, bài Tình Sầu, sáu chữ…nói về một đứa nhỏ được người lạ hỏi thăm…

Thơ Huyền Kiêu, Thời Gian, miên man con đường mộng, bốn mùa một cái bóng tỏ mờ không-gian-thơ!

Xuân, Hạ, đã đi qua, tôi yêu mùa Thu biếc, người con gái biền biệt, tôi hỏi như…người kia:

“Chị đẹp em đi, về, mô mà anh không thấy?”. Đứa nhỏ cứ chạy nhẩy, nghe rồi đáp…đâu đâu…: “Chị tôi khăn trắng ngang đầu / đi hái tình sầu trong núi…”.

Đi hái tình sầu trong núi…
Đi hái tình sầu trong núi…
Tôi nghĩ mình có tội để người ta lang thang…

*
Lá mùa Thu đang vàng / là hết rồi Thu biếc! Từ ngày xa Đất Nước, mỗi ngày tôi: Mùa Thu!

Em khăn trắng ngang đầu / lụa Mã Châu óng mướt / đằng sau chân em bước / con tằm chắc nhớ em?

Và, anh cũng không quên: Tại sao em đẹp vậy? Cả giang sơn nát bấy, em còn nguyên, em ơi!

Em. Còn nguyên. Đang trôi. Những vầng mây Thu xám…Rồi mùa Đông ảm đạm…rồi mùa Xuân xa xôi…

Tôi ngó cuối chân trời, thấy mình thành người lạ…quanh quanh rừng thay lá, em khăn quàng cười duyên…

Trần Vấn Lệ

Advertisement

One thought on “Thu Biếc Tình Sầu

  1. lê ngọc duyên hằng nói:

    Thơ Huyền Kiều đọc đã lâu
    Bài thơ Tình Sầu thể sáu chữ đây…
    ”Chị đẹp em Thơ ở đâu?
    -Đi hái Tình Sầu trong núi chưa về”
    ….Mùa Hạ nghe đầy tiếng ve.
    Râm ran đây đó hiên hè thềm sau
    Mùa Thu ”Chị đẹp Thơ đâu?”
    -Chị tôi lang thang khăn trắng ngang đầu !
    ….Mùa Đông ”Chị đẹp Thơ đâu?”
    -Chị tôi nước mắt rầu rầu lệ tuôn…
    Vẫn còn Nguyên đó nỗi buồn!
    Bốn Mùa thương nhớ nỉ non Tình Sầu!

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s