Dường như có dường như không
Ra.. ai hát giữa mênh mông không ngờ
Dẫu quanh đây rất ơ thờ
Nghe con sóng vỗ bơ vơ muôn trùng..
Hẹn lòng nước cuốn tao phùng
Hẹn ngày lửa đó khói đùn thác mây
Cây phiền muộn rũ nghiêng đài
Vàng trong cỏ úa rụng vài xác xơ
Chừng nao qua tới bến bờ
Trên dòng mực kẻ bất ngờ chuông kinh
Nghĩa trong tử cõi phù sinh
Về đây vẽ với bóng mình khói sương..
Câu kinh sám hối nỗi buồn..
Thắp lên như khói bình hương tạ từ
Bay bay một cõi mơ hồ
Hồn ta tro bụi đến bờ viễn du
Thôi ta ngựa cúi vó mù
Màu thời gian chết ngục tù ngày kia
Đi về đâu buổi chia lìa
Đường mây bóng ngã chừng khuya mất rồi
Trần ai nào dễ cuộc chơi
Nghe ra thoáng đã bời bời bước chân
Với tay chào cuối con đường
Con sông đã chảy vô thường phù vân
Còn đây một chút tình gần
Tìm trong hạt bụi bao phần trùng lai
Hoa Nguyên
Ngồi nghe sóng vỗ muôn trùng…
Dường như có tiếng ru buồn vẳng đưa…
Mênh mông không bến không bờ!
Một mình trơ trọi bơ vơ tôi sầu!
….Hẹn hò với sóng nước nhàu.
Trùng phùng ngày lửa mây màu tím thương
Cây nghiêng bóng rũ trên đường
Cỏ vàng úa sắc hoa thơm héo tàn!
….Ngồi đây tôi họa điêu tàn.
Vẽ vời hình bóng trăm năm kiếp người!
Khói sương lãng đãng giữa đời
Chuông kinh giọt mực rơi rơi nổi chìm…
…Đường mây tro bụi lặng im.
Bình hương trầm thoảng bay lên thượng tầng.
Thời gian cô đọng như quên?
Dòng sông chìm khuất trong màn tối đen!
…..*”Còn đây một chút tình gần.
Tìm trong hạt bụi cõi tâm trùng phùng”
Ngồi nghe sóng vỗ muôn trùng…
Tưởng linh hồn réo người thương đâu rồi?!