Thông cáo báo đăng: “Chớ ra đường, nóng lắm, đừng mặc áo màu đen mà nên màu trắng !”. Em biết mà tại sao em bình thản, hôm nay ra đường mặc áo đỏ trêu ngươi?
Áo đỏ, em đi, đỏ một góc trời. Em bọc làm chi mặt trời trong áo đỏ? Phải chi em mặc áo màu của gió…đem về mưa, một chút, chút, vui sao!
Lá vườn anh lại xanh như bữa nọ, hôm nào, em tóc xỏa gió vờn vai áo lụa…em bước nhẹ như mây vờn đám lúa…em khoan thai như con mèo nhỏ dễ thương!
Em người Nam, em nói đỏ là hường, em chúm miệng, ghét vô cùng cái miệng! Em có biết không, em làm anh đau điếng…Đêm nay Rằm, Nguyệt Thực, cũng vì em!
Đêm nay trăng không rọi ánh lên thềm. Trời buổi tối, dĩ nhiên không có nắng. Chỉ em thôi, không có ai thay đặng để bắt đền áo đỏ nắng hồi trưa…
Nắng hồi trưa, hồi trưa hay hồi xưa? Em áo đỏ qua đò ngang mất biệt! Bốn mươi năm hơn một mối tình tha thiết…rồi, Quê Hương cũng mất biệt theo em!
*
Anh làm thơ không có chữ nào êm. Anh lọc, lựa, đẽo mòn tim óc. Nóng đến nỗi, em ơi con sóc, đứng làm thinh, vẫy, vẫy cái đuôi xù!
Anh biết rồi, anh vẫn sống trong mơ…Em áo đỏ giấu mặt trời trong áo đỏ…Anh tưởng tượng em vừa ngang qua ngõ, nụ hoa hồng anh gửi gió…hôn em!
Em cười đi cho cái miệng thêm duyên…cho mắt biếc chao giùm anh đại hải…cho mãi mãi em là con gái…cho muôn đời anh ngưỡng mộ chiêm bao!
Trần Vấn Lệ
Đường nắng nóng mặt trời đổ lửa!
Vận áo đen mát mắt nắng thu.
Áo trắng sáng nhân ảnh ảo mờ.
Chói mắt nhìn rực lên áo đỏ.
Ôm mặt trời áo em cuộn gió.
Đi tung tăng nụ cười hớn hở.
Về mang theo lấm tấm chút mưa….
Gió vờn vai vuốt ve tóc xỏa…
……Vườn lá xanh áo em màu lụa.
Nhẹ như mây em đi trong gió.
Về võng ru em như mèo nhỏ
Thực ngoan hiền dáng điệu nằm co.
Rằm Nguyệt Thực vẫn em áo đỏ.
Đỏ ban trưa đêm hóa hường nhu
Mơ nhìn em mi khép hiền từ
Nằm không yên thân mình cứ trở!
……Anh làm thơ không êm câu chữ!
Mòn tim óc buồn ngồi tư lự!
Im như con sóc đuôi lông xù!
Nín thinh lặng dõi thầm em đó!
Mơ mộng tưởng thấy em qua ngõ…
Trao hoa hồng gởi nụ hôn gió…
Em mắt biếc cười duyên thêm nữa…
Chiêm bao nghe tình dâng ngưỡng mộ…