Nhớ Hoài Khanh

“Giật mình sương rụng trên đê, người đi rồi…chẳng thấy về, chao ôi!”.  Thơ Hoài Khanh chẳng của tôi / mà sao tôi nhớ…Ngậm ngùi mười năm!  Gặp rồi quen, gặp rồi thân, Hoài Khanh thiên cổ, biết gần mà xa…Người Phan Thiết, cùng quê ta, một dòng nước chảy sông là Cà Ty…

Gặp nhau, anh nói tôi về, Biên Hòa chỗ hẹn ước thề với ai…Hai bàn tay một nắm tay, gặp nhau đã siết, lần này thì xa…Anh về…rồi hóa bóng ma, tôi ra mặt trận, tôi là chiến binh!  Gặp nhau một chút cũng tình, gần nhau mãi mãi thì mình ra sao?

Một dòng xanh mấy niềm sâu
chợt nghe gió lạnh từ đâu thổi về
Giật mình suơng rụng trên đê
người đi rồi chẳng thấy về chao ôi!

Bài thơ đó, bốn câu thôi, không là Tứ Tuyệt mà vời vợi hay…Nhiều năm, từ đó đến nay, tôi, thân khách lữ, anh, rày chiêm bao!  Nhớ hồi đối diện tào lao, nghiêng ly rót mãi, bọt trào miệng ly!  Trăm phần trăm, nào uống đi – anh ly nốc cạn, tôi thì lưng lưng…

Ngó ra, sông một dòng sông…Ngó xa, thấy một vườn bông hoa tàn…Gần Phan Thiết, có Sông Phan…vào xa hơn nữa:  Chứa Chan Biên Hòa.  Tản Đà nói bông là hoa…Bông tàn, hoa rụng, còn ta còn…gì?  Triệu người bỏ nước ra đi, triệu người ở lại, vân vê áo nhàu…

Một dòng xanh mấy niềm sâu
chợt nghe gió lạnh từ đâu thổi về
Giật mình sương rụng trên đê
người đi rồi chẳng thấy về chao ôi!

Nếu…tay mà che được trời, nắng mưa đâu có ai đời nắng mưa!  Buồn buồn tôi nhớ lại thơ, dựng cây cuốc đứng, tôi chờ thời gian…Mười năm…ồ nhỉ mười năm, chén cơm một nửa ăn nằm Thiên Thu!

*
Khi tôi ra khỏi cổng tù, Hoài Khanh tôi hỏi, anh, chừ khói sương…

Trần Vấn Lệ

Advertisement

One thought on “ Nhớ Hoài Khanh

  1. lê ngọc duyên hằng nói:

    Ngậm ngùi mười năm!
    Sương rụng buồn thấm đẫm..
    Nhớ thơ Hoài Khanh…
    Sông Cà Ty Phan Thiết rất tình!
    Rất thân vẫn đó bạn mình!
    Rượu mời uống mãi ly nghiêng bọt trào….
    Uống lưng uống cạn tình vào…
    Tâm can thổn thức lệ trào khóe mi…
    …..Ngó ra sông dậy hồn thi sĩ…
    Sông Chứa Chan sông Phan Rí Biên Hòa.
    Ngó ra vườn thấy bông hoa.
    Nắng mưa mấy lần tơi tả hồn hoa?!
    Với anh em là tất cả?
    Rụng rơi tay nhặt nâng hoa về mình?
    Dựng cây cuốc đứng thở nhìn.
    Thời gian dù rất vô tình vẫn nguyên.
    Một dòng sông sâu mấy niềm.
    Nhành hoa rào tựa bên thềm hiên xưa.
    ….Ngậm ngùi chén cơm một nửa!
    Thiên thu buồn mãi phận thừa ôm thương.
    Vẫn tình trái tim tâm hồn.
    Giấu trong một tiếng thở hương hoa đời.
    Thơm lên đôi mắt nói lời.
    Hoài Khanh thơ ấy vẫn người thi nhân.

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s