Đọc thơ Chu Thụy Nguyên khóc nhà thơ Bùi Diệp (*)…ban đầu mắt mới liếc, tôi cứ tưởng Đổi Giờ…
Tôi không đang nằm mơ, ngày chỉ vừa mới tối, hai giờ khuya mới đổi, tôi thật không vội vàng!
Nhưng có chút mơ màng, tôi nghĩ về đồi gió, ba mốt năm ở đó, Đà Lạt của tôi ơi!
Tôi lớn lên làm người xóm rừng và phố núi, xưa, tôi không lầm lũi…vì có ấm có no…
Chỉ sau cái-tháng-tư…tôi đổi đời thật sự: ngày làm trên đồi gió, chiều về ngủ xi măng
…và như thế nhiều năm, tôi thành con-người-khác, tự dưng tôi thành giặc / và tôi buồn Thiên Thu…
Đồi Gió gió vi vu. Nhiều bài thơ ướt mắt, tôi làm gió bay mất, tôi không buồn giữ chi!
Chu Thụy Nguyên thật kỳ, làm bài thơ Đời Gió, ai nhìn mà không ngỡ / Đồi Gió, nếu đọc nhầm?
…rồi hôm nay mùa Đông / ngày cuối cùng của gió, ngày đầu mùa hoa nở / bắt đầu sáng ngày mai…
Đổi Giờ nhiều người hay / không riêng mình tôi biết! Bài thơ Đời Gió thiệt / đã làm tôi lỡ làng…
Mở cửa tìm ánh trăng / chỉ thấy mưa nhỏ giọt, tự hỏi đời-homeless / sáng mai mừng hay buồn?
*
Bùi Diệp vào nghĩa trang, Phan Rang nhiều người tiễn. Đọc thơ anh, tôi mến / tiếc là không quen anh…
Trước mặt tôi long lanh / ôi bài thơ Đời Gió / Chu Thoại Nguyên cài mộ / cho anh đó…Quán Không! (*)
Trần Vấn Lệ
(*) Bùi Diệp là một nhà thơ ở Phan Rang, sống trong nước, vừa có tác phẩm in xong “Về Ngang Quán Không” thì cũng vừa từ trần, 7 tháng 3 năm 2018, hưởng dương chưa hưởng thọ. Bài Đời Gió, Chu Thụy Nguyên nhớ anh mà có, đăng trên tuongtri.com 9 tháng 3 năm 2018, tôi đọc nhầm ra Đồi Gió, sực biết hôm nay nước Mỹ đổi giờ…nên lại đọc nhầm Đổi Giờ! Tôi xin lỗi anh Bùi Diệp và thi sĩ Chu Thụy Nguyên!
Ba mốt năm
Đồi gió mênh mang…
Đà Lạt mơ màng…
Tôi người phố núi,xóm rừng
Tháng tư bỗng dưng!
Tôi xưa chợt khác quá chừng!
Thiên thu buồn!
Thiên thu nói bầu không….
Nhiều bài thơ ướt mắt khóc ròng…
Chỗ xi măng tôi thương.
Chút ngã lưng thấy sướng.
Ôm ngực tôi cuộn tròn.
Nghe ấm tình yêu thương..
Hồn trôi vào ảo mộng…
Nào biết ngọn lửa nguồn…
Trong tôi dần lạnh lùng!..
Tôi yêu và tôi sống.
Bằng âm thầm lẻ bóng..
Mơ thiên đường hương thơm
Có đôi tay vòng ôm…
Gió quanh tôi chạy vòng..
Biển nơi tôi ngàn sóng..
Thực thể chính người thương
Bằng trái tim yêu cuồng!
Vô hình chung Quán Không.
Con tim đầy ảo tưởng
Một điểm chính tỏa rộng…
Có hình bóng phủ ôm…
Nghe tiếng lòng động rung…!
Các nhà thơ của tôi, họ đối đãi với nhau bằng cả một tấm lòng… Tôi yêu quý và ngưỡng mộ cái tâm, cái tài của họ.
Với Bùi Diệp,em là người được TẤT CẢ MỌI NGƯỜI yêu mến. Chúng ta sẽ gặp nhau ở cõi an nhiên!