Họ nói với nhau: “Chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc tách tuyệt mỹ đến thế”.
Chiếc tách bỗng nói:
Chiếc tách bỗng nói:
“Các bạn không biết đâu, đời tôi không phải lúc nào cũng là chiếc tách trà”
Có một thời tôi chỉ là nhúm đất sét màu đỏ. Ông chủ của tôi đã nắm tôi lên cuộn tròn và phát vào người tôi, rồi cứ thế mà nhào nặn tôi mãi. Tôi thét lên, “để tôi yên”
nhưng ông chỉ mỉm cười và nói: “chưa được”
“Thế rồi tôi được đặt lên một chiếc bàn xoay” Chiếc tách nói, “bỗng nhiên tôi bị xoay vòng vòng.
“Dừng lại đi!Tôi bị chóng mặt!” Tôi thét lên. Nhưng ông chủ tôi chỉ lắc đầu và nói “chưa được”
Thế rồi ông chủ đặt tôi vào lò nung. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nóng đến như thế.
Tôi tự hỏi tại sao ông lại muốn đốt cháy tôi, tôi thét lên và đập cửa.
Tôi chỉ có thể trông thấy ông xuyên qua khe hở và chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của ông
khi ông gật đầu: “chưa được”
Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra, ông chủ đặt tôi lên chiếc kệ, tôi bắt đầu
thấy mát mẻ. “Thế, tốt hơn rồi” tôi nói. Nhưng ông chủ lại sơn khắp người tôi.
Cái mùi sơn thật kinh khủng. Tôi tưởng chừng muốn ngạt thở. “Dừng lại, dừng lại đi”
Tôi khóc thét. Nhưng ông chủ chỉ lắc đầu: “Chưa được”.
Thế rồi ông lại đặt tôi vào lò nung, không giống như lần đầu tiên.
Lần này nóng gấp đôi lần trước và lần này tôi biết mình sẽ chết ngạt. Tôi nài nỉ van xin,
tôi kêu gào khóc lóc. Suốt thời gian đó tôi chỉ nhìn thấy ông xuyên qua khe hở
với cái lắc đầu ra hiệu: “chưa được”
Khi biết rằng vô vọng, tôi không bao giờ van xin xỏ nữa. Tôi gần như buông xuôi.
Thế nhưng cánh cửa mở ra và ông đem tôi ra ngoài và đặt lên kệ.
Một giờ sau đó ông đặt tôi trước gương và nói: “Hãy ngắm nghía mình đi.
Ta đã xong việc”.
Tôi thốt lên: “Đó không phải là tôi, không thể là tôi. Đẹp quá. Tôi đẹp quá”
“Ta muốn con nhớ rằng, ông chủ nói,
– Ta biết sẽ làm cho con đau đớn khi nhào nặn con,
nhưng nếu ta để mặc con thì con sẽ khô héo đi.
– Ta biết ta làm con chóng mặt khi đặt con lên bàn xoay,
nhưng nếu ta dừng lại thì con sẽ vỡ vụn ra.
– Ta biết trong lò nung rất nóng và khó chịu,
nhưng nếu ta không đặt con ở đó con sẽ bị gãy nát.
– Ta biết mùi sơn rất khó ngửi, nhưng nếu ta không tô vẽ cho con thì con sẽ
không có một màu sắc nào trong cuộc đời. Và nếu ta không đặt con vào lò lần thứ hai
thì con sẽ không tồn tại được lâu bởi vì không giữ được độ rắn chắc. Bây giờ con là
một sản phẩm hoàn hảo. Con đã biết được ý định của ta rồi chứ.
– Cuộc đời là một trường học lớn, chúng ta thường cảm thấy khổ sở và khó nhọc khi
đối diện với những nghịch cảnh, khổ đau, nhưng với kẻ trí, khổ đau là một loại
”phước trá hình”, giúp cho ta ”mở mắt” tỉnh mộng, trưởng thành và vững chải hơn,
biết thương đời hơn. Ta không thể thay đổi được hướng gió nhưng có thể điều chỉnh
được cánh buồm để yên bình trong biển sóng mênh mông…
( Được nghe kể bởi nhà phê bình Trần Trung Tá )
Để được có những gì đẹp đẽ…
Cho mắt người cảm thụ nhận ra…
Từ cái Tách xinh xắn dáng vẻ…
Cái Tách cho người uống nước Trà…
Cái Tách chịu đánh đổi trả giá…
Cho cái đẹp hiện hữu kỳ lạ!
….Từ nguyên thủy ”nhúm đất sét đỏ”
Qua bao lần đau đớn nhừ tử!
Chịu nhào nặn,xoay vòng ngất ngư!
Lò nung đốt thân cháy đến khô!
Mùi sơn phết lên mình ngạt thở…
Đốt thêm lần cho chắc cứng đơ!
….Thế là hoàn thành”Cái Tách đó!”
Nếu để mặc”chỉ đất đỏ thô?”
Sẽ tự nhiên khô rồi vất bỏ?
Nên tay người thay cho ”Tạo Hóa”
Biến đất thành”Một cái Tách Trà”
Rắn chắc đẹp đẽ”Xinh như Mơ?”
….*Thế mới biết những gì hưởng thụ…
Chẳng dễ dàng tự nhiên mà có?
Phải đánh đổi bằng sự đau khổ…
Bằng nhẫn nhục chịu đựng vô bờ!
-Biết nhận ra giá trị”Sướng Khổ”
Mới thấy quí những gì”Được Có”?