Chiều xuống sâu buông tiếng thở dài
Đêm Sài Gòn chạm bóng thu phai
Có cô gái nọ ngồi hong tóc
Ngỡ gió lùa mây xỏa xuống vai.
Sóng cuộn đời sông, sông bạc phếch
Giang hồ xếp vó tự bao năm
Nhớ em mình nhớ thời yêu mệt
Ngóng mãi bên đường bóng biệt tăm.
Ai lỡ đưa người qua bến sông
Hình như bến lạc sóng mênh mông
Sóng xô thuyền mắc bờ nước lạ
Mình, kẻ lạc loài giữa gió đông.
Và như pho tượng bên triền núi
Chờ đến thiên thu một bóng người
Chờ đến xuân già sông rã nhánh
Ô hay, mình cứ tuổi hai mươi.
PHƯƠNG TẤN
(Sài Gòn 2017)
Ôi tình vẫn nghĩ tuổi hai mươi!
Vẫn lạ trái tim người ta ấy!
Hoài mộng mơ chiều nghe hồn say…
”Non nước hữu tình gợi xưa ấy….?”
Thẩn thờ nghĩ mãi chuyện đâu đâu…
Chiều xuống nắng tắt mây bạc màu!
Cảm hoài buồn tưởng pho tượng náu…
”Triền núi đứng trông mênh mông sầu!”
….Sóng lạc dòng trôi biết về đâu?!
Thuyền vướng nương dâu chẳng quay đầu!
Lối ngã mịt mù chẳng biết sao?!
Dòng xoáy thời gian cuốn mất dấu!
….Chiều xuống đẫm buồn đôi mắt sâu!
Tình yêu sao lạ buồn đau đáu!?
Ẩn mãi hồn ta hành đến nhàu!
Nát tim bứt rứt nhớ gì đâu?!
….”Sài gòn một thuở tình yêu dấu!
Mái tóc mây thơm gió thổi lay…
Đôi mắt trời thu đăm đắm say…
Nhìn nhau quyến luyến nụ cười hoài…!”