1.
Người đàn bà ngồi bên hiên đời
Đan bóng chiều vào tối
Những bí mật trượt qua triền tóc
Mấy mươi mùa xuân, thảng thốt. Phận người.
Từng ngả đường chảy qua miền tim
Từng dòng sông tình yêu trôi qua miền suy tưởng
Người đàn bà ngồi trên thác gió
Đan niềm tin lên tấm áo nỗi đau.
Trong tiềm thức giữa biên giới hoàng hôn
Người đàn bà âm thầm nhìn những cánh chim hồng
Bị thiêu thân trên đỉnh núi
Đêm đêm, đêm đêm
Người đàn bà ngồi trên giấc chiêm bao
Cần mẫn se ngàn sợi len bình minh
Đan triệu vết thương những con đường
Những con đường khuôn mặt hằn cỏ dại
Tiếng thở dài u uẩn
Lẫn trong từng thớ bụi
Xa xa
Xa xa
Vụn vỡ
Những khúc kinh cầu nguyện…
2.
Những lời hứa đang mọc ra từ những đám gai
Những khát vọng rủ nhau trốn về cuối dòng sông tị nạn
Lạnh lùng lạnh lùng
Gió khuya khứa mòn chiếc đò quá khứ
Vầng trăng thổ máu
Từng giọt từng giọt
Như cơn mưa mùa hạn
Nhỉ xuống mảnh vườn tương lai.
Bầy giun dế giấu giấc mơ khờ dại
Sau trùng trùng hỗn khúc tụng ca.
Lũ còng gió cắn nát hồn nhiên
Rải xương mình lên những hạt cát
Khắc khoải ươm mầm những cánh hoa
Mang hình viên ngọc thần kỳ.
Người đàn bà vẫn kiên nhẫn ngồi đan
Sự thật chết dần sau làn vải giả dối.
Trương Đình Phượng
Hiên đời chiều tối…
Ngồi đan phận người!
Đan niềm tin tưởng….
Đời còn Tình Thương…
….Chiều trong suy tưởng…
Sông Tình muôn hướng
Hoàng hôn sắc buồn!
Nỗi niềm thê lương!
…Đêm sầu mắt vọng…
Đỉnh núi chim hồng.
Bình minh ấm nồng…
Đường bay có còn?!
….Gió khuya đêm trường…
Mưa hạn giọt nương…
Bám đất mảnh vườn…
Giấc mơ đợi trông…
…..Mầm hoa nở trông…
Trăng Vàng ngập bóng…
Tay ngọc chuyển động…
Khẽ rung tơ tưởng…
…..Kiên nhẫn ngồi đan
Đôi mắt căng thẳng…
Chìm trong tối sáng ..
Lẩn khuất hoang mang…!