mắt cố quận cỏ nghìn năm khôn xiết
nhìn ra nhau e đổ nát hoang thành
tấm chân tình mưa hoài cổ kính
vẽ trong nhau màu bong bóng hư không
nồng nàn ơi nắng lụa bên sông
ai đốt thêm rơm rạ ngọn khói đồng
bay tơi tả bài thơ chưa viết
chưa bao giờ tả hết nét thiên dung
tiễn tôi vào nơi nào bờ bến cũ
sương mù bay lời ga núi đôi câu
tự nhiên tóc đồi mây ngày sơn nữ
hoài mang theo nắng mật buổi ban đầu
mai cỏ dại trên ngọn sầu về ngự
đêm trong rừng nhóm lại lửa tương tư
cũng vì em tôi leo lên đỉnh núi
ngó hôm xưa thiên cổ gió hương trầm
TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN
Cũng vì em!
Tôi lên ĐỈNH…
GIÓ núi hương trầm…
Lửa rừng đêm…
CỎ dại ngút muộn phiền!
SẦU tương tư triền miên…
….Bến CŨ mù sương…
Đồi nắng mật sầu vương…
Nắng lụa bên sông
Rơm rạ khói đồng
SƠN nữ đôi mắt buồn…
Nghe ai đó nói sẽ BUỒN hơn!?
…..Nếu biết Hoàng Thành…
Đổ nát tang thương!
TÌNH hoài mong…
Sẽ như bong bóng…
Bay vào hư không!
Cũng vì VỌNG…?