dĩ vãng xanh tội tình
đã bị chôn vùi dưới lớp mây mờ
lặng lẽ
nhắc đến như những kỷ niệm đắng
một mình tôi
trong cơn gió ảo
cùng với tiếng thở dài
những lời chất vấn
sự hoài nghi
chưa mọc cánh bay đi
chưa xếp vào bóng tối
cùng với đỉnh núi buồn
những lời vỗ về
an nhiên
ngủ yên như cây cỏ
như loài rong
đón mưa trên mặt biển mịt mù
bầu trời giận dữ
hãy khép mắt thật khẽ
núi cong những đường chập chờn
thành những dặm ruổi rong
bước chân nào dẫn vào hư vô
có thể mở đầu cho sự sống?
trí nhớ mù lòa
của người điên hát dạo
những điệu cũ mòn
trên hành trình vô vọng
ngày luân chuyển
sang địa ngục buồn
trên đá tảng
vẫn mọc những loài rêu đen
một ngày mai
từ bóng tối đang nhảy múa
sự sinh tử không được lựa chọn
buông mình vào cuộc rủi may
hãy mang chiếc mặt nạ
để tự lạ lấy mình
khi mở mắt, tiếng khóc
lúc nhắm mắt, yên vui
vứt lại đằng sau mọi niềm an ủi
chiếc giếng cạn tủi thân
có bóng mặt trời gầy
những đám mây bơ vơ
mặt trời tiền sử
nỗi im lặng tro than
ảo vọng vùn vụt qua trên miền rét mướt
buồn khổ như cánh rừng
đã thôi về với núi
NP phan
NÚI Vọng..
RỪNG buồn…
IM LẶNG tro than…
SẦU miền lạnh…
Cô quạnh!
…Giếng CẠN…
Mặt trời xa vắng…
Bơ vơ mây trắng…
Trôi thăm thẳm…
DĨ VÃNG…
….MẮT nhắm…
Còn MẶT NẠ mang…
Vẫn LẠ!
”Bỏ lại đằng sau..
Nỗi niềm AN ỦI….”
….Rủi may SINH TỬ!
Cứ mặc đày đọa…
”Trí nhớ MÙ LÒA!”
”Rêu đen trên đá”
…Đường đến HƯ VÔ…
Phập phồng hơi thở!
”MƯA biển mịt mù!”
”BẦU TRỜI giận dữ!”
….NÚI buồn sầu tư!
Bóng TỐI trùm phủ…
KÝ ỨC Mây MÙ!
U hoài tiếng THỞ…!
&”BUỒN như THƠ!
SẦU như GIẤC MƠ!”