Thôi cũng tạ từ nhau tháng chín
Tạ từ. Người có nhớ gì không?
Một lần sum họp rồi hai ngả
Hai nhánh sông xa đến não nùng
Tháng chín. Trời ơi là tháng chín
Để đồi vàng lá ở bên sông
Để sông hun hút bờ vô tận
Để nhớ nhung nhung nhớ chập chùng
Mênh mông. Còn lại đây lòng lạnh
Dường như có những dấu chân êm
Dường như có cả mồ phong diệp
Trên bãi lòng ta đang ngủ yên
Tháng chín. Ừ. tháng này tháng chín
Ngày này như ngày khác. Thời gian!
Sao ta thì khác, ta thì khác
Mùa thu về ai tặng vết thương!
Tặng ta ánh nắng hoàng hôn lụa
Bờ vai gầy, đôi mắt nọ, bờ môi…
Tặng ta cái bóng thời si dại
Tràn ngập lòng xe ấm chỗ ngồi
Giờ đây, tháng chín vàng bên ấy
Bên này, có kẻ lại bâng khuâng
Cầu xưa mấy nhịp dài sông nước
Có nối dùm ta nỗi nhớ mong
TRẦN HOÀI THƯ

Hai ngã NHÁNH SÔNG…
LÒNG LẠNH mênh mông…
Tạ từ NHỚ NHUNG…
ĐỒI VÀNG bên Sông…
….Mồ PHONG DIỆP buồn…
Ngủ YÊN bãi lòng…
Mùa thu VẾT THƯƠNG…
Dấu CHÂN ÊM động…
…”NẮNG LỤA hoàng hôn…
MẮT Môi VAI RUNG….
Bâng khuâng NHỚ NHUNG…
Tháng CHÍN VÀNG Mong…”
…&Dường như CÁI BÓNG…
SI DẠI mơ mộng…
TƯỞNG TƯỢNG Người Thương…
XE ẤM ngập lòng…
ThíchThích
Thơ của ông vẫn đậm đà, sắc sảo, trẻ trung. Tôi nghĩ bản chất nhà thơ đậm hơn nhà văn và người lính trong ông THT.
ThíchThích