đêm trong rừng đêm mồ côi
con chim gõ kiến ngọn đồi mai xưa
ta tiều phu đến muốt mùa
dốc tiền kiếp nặng sợi mưa tóc thề
trái tim rú động lối về
đồng bằng còn nhớ man khê không đồng?
gùi lên đây một dòng sông
vực sâu huyền nhiệm lửa hồng mắt reo
mê trầm hương tự hút heo
vì đâu ngậm ngải truông đèo nắng mơ
đêm trong rừng mưa giang hồ
réo hoài chi một bài thơ nguyệt cầm
ơn ai khốn khổ cát lầm
gõ lên tượng đá một lần kêu ca
rắc lên bụi cát hào hoa
suối khe từ độ diết da vô cùng
TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

Rừng đêm…
Chim gõ kiến…
Tiều phu buồn triền miên…
Đồi MAI XƯA Cơ nghiệp…
Bám Thở cho hết kiếp!
…Lối Về ĐỘNG Trái Tim!
MAN KHÊ Sông đồng Bằng
VỰC Sâu Lửa hồng…
Huyền nhiệm MẮT reo trông…
MÊ Trầm hương…
…..Nắng Mơ Truông…
Tượng Đá ẩn linh hồn…
Giang hồ Thơ Nguyệt Cầm Thương…
DA DIẾT buồn
Sầu tận cùng!
…BỤI hào hoa Tình Mộng…
SUỐI KHE nhẹ chảy dòng…
Sinh sôi giấc mơ nồng…
Đất VỚI Trời yêu thương…
MÂY chở Tình bồng bềnh…
ThíchThích