Tôi có hai con mắt mà không biết khóc
Tôi có hai bàn tay nhưng không biết cầm
Tôi có hai cái chân nhưng không biết đứng
Tôi có cái đầu không có óc-Rỗng
Tôi là người máy từ thế kỷ hai mươi
Tôi nghe được sự cọt kẹt cơ khí trong người
Tôi không thể bắt đầu vì phần mềm chưa được cài đặt
Ốc vít tự thân nó không thể làm tươi.
Tôi được truyền bit thông tin đầu tiên bằng ký tự E
Là bụi tre, tò he, chiếc xe hay con ve
Tiếng gọi đầu tiên của tôi không phải là mẹ
Mà là một con đường chỉ dành riêng cho một chuyến xe.
Từ đó tôi luôn tin rằng mình là có thật
Một con người chuyên sống bằng nghề hành khất
Ăn mày dĩ vãng của chính mình
Tôi luôn chạy tôi bằng hệ điều hành phiên bản thứ nhất
Cho tới khi hệ điều hành tự động cập nhật
Nhờ vào cuộc cách mạng công nghệ thông tin
Dẫu khó khăn vì phần cứng không dễ dàng tương thích
Tôi đã dần nhận ra chính mình
Tôi có hai con mắt biết nhìn
Tôi có hai bàn tay biết vuốt ve
Tôi có đôi chân biết đứng lên ngồi xuống
Tôi có bộ óc biết tôi là ai.
Nguyễn Thái Bình
ROBOT Tưởng chẳng ra gì!
Một khối cứng ngắc rất DỊ rất KỲ!
Nhờ người Tạo Hóa CHI LI
-Tính toán sắp xếp TINH VI Thế Là…
….Robot GẦN GIỐNG người ta
”VẾT THƯƠNG-Mổ xẻ khâu vá BIẾT CẢ…”
Thực sự TÀI TÌNH Nhờ CẢ
”Khối ÓC-BÀN TAY người ta ĐIỀU HÀNH”
……Tự động cập nhập THÔNG TIN…
Chất chứa DỮ LIỆU Khi Cần TUNG CHIÊU..
Phải nói TUYỆT CHIÊU Không thiếu
Robot TƯƠNG THÍCH rất hiểu CHUẨN MỰC..
….Nhất cử nhất động CHÍNH XÁC
Phiên Bản Trùng Lắp NHƯ NHẤT không Sai
LỠ mà có ”Trệch đường RẦY”
Khối ÓC Khiển HÀNH ”Lỗi đấy cũng đây!”
….Robot Tôi chỉ mỗi THẤY
CƠ KHÍ trong người những dây những nhợ…
Khơi khơi CHẠM VÀO Thấy SỢ!
Cơ cấu kích hoạt KHÔNG RÕ CHẲNG SỜ…
…Robot rất QUÍ Người ta
Nhưng cũng E NGẠI Người ta SÂN GIẬN
”Tay NÉM Tay VỨT TANH BÀNH!
Robot CHẾT NGẮC Hồn thành RÁC SẮT…!?”