Gửi Nguyễn Tấn Cứ
Có nhớ gì không mà mây trắng
Ngọn gió sau đồi trôi thiết tha
Tôi về Đà Lạt chiều không nắng
Sao nghe khẽ nặng khói sương nhòa
Dã quỳ vàng suốt mùa tôi đến
Mắt ai thả nắng cuối lưng đèo
Lũng thấp mà nghe sầu chống chếnh
Ôm gió cho tràn hương tóc theo
Chuyến xe buồn tênh chiều cuối dốc
Lóc cóc khua chân ngựa trên đường
Chợt thấy mù sương tràn tay vốc
Nhặt gió bên trời nghe vấn vương
Lạnh quá một trời đầy mưa mỏng
Đà Lạt ơi, mây núi chập chùng
Có nhớ ai không mà mơ mộng
Tiếng chiều thao thiết giữa ngàn thông…
Nguyễn Minh Phúc

MÂY TRẮNG Đà Lạt
MƯA Núi man mát….
ĐẤT TRỜI Vọng âm..
Tiếng BUỒN Thời gian…
….Ngập dã quỳ vàng…
HƯƠNG gió trong NẮNG
Đà Lạt lành lạnh….
THÔNG Ngàn trầm ngâm …
….Chuyến Xe CHIỀU TÀN…
Vó ngựa khua chân…
Sầu LÊN đường vắng…
Thi nhân HOÀI CẢM…
ThíchThích