Giấu một trời ảo vọng
Vào trần gian khói sương
Nghe bên trời chuông gióng
Một hồi kinh vô thường
Lá vàng rơi chánh điện
Ai thả lời sắc không
Ngày cũng buồn im tiếng
Trầm khói chiều mênh mông
Có người ngồi soi bóng
Trên dòng sông lặng thinh
Nghe trong chiều đại mộng
Vọng khẽ tiếng ru tình
Gió bên trời vẫn thổi
Như nghìn năm phiêu diêu
Từng hồi kinh sám hối
Gõ chiều rơi hắt hiu…
Nguyễn Minh Phúc

Chiều rơi…
Gió bên trời..
LẶNG dòng trôi…
Bóng Người soi…
-Đời!
Đại mộng!
Tình vọng!
LẶNG buồn!
-Mênh mông khói sương…
Một hồi chuông…
Ngân tiếng…
Chánh điện
Chiếc lá vàng rơi nằm IM
LẶNG!
BUỒN mênh mang…..
ThíchThích