Người ta luôn luôn làm cho anh nhớ em
Mái tóc ấy làm cho anh …thắt ruột
Đôi mắt ấy làm cho anh ngơ ngẫn
Và nụ cười làm anh thở chẳng ra hơi
Người ta làm cho anh … ngó trời
Mưa rát mặt và nhớ em buốt dạ
Khi nhớ quá thì nhìn cho đỡ nhớ
Người ta tưởng mình
Mình tưởng với người ta?
Nếu như thế thì em rất …lạ
Bởi em không giống một ai
Nhưng người ta lại rất giống mình
Người ta làm cho anh nhớ em
Không bao giờ ngơi nghỉ
Buổi sáng buổi chiều mọi lúc mọi nơi
Anh sợ quá và luôn luôn cúi mặt
Giả vờ như rơi mất một nỗi buồn
Anh nhặt lấy trái tim mình tơi tả
Khâu vá nỗi cô đơn
Bằng chính
nỗi đau mình
Người ta như thế – còn em thì như thế
Cứ như không – mà lại có trong đời
Em xa quá – người ta thì – gần quá
Anh chạm chỗ nào cũng thấy nỗi đìu hiu
Người ta làm cho anh luôn luôn nhớ em
Ừ thì nhớ – sợ gì mà hổng nhớ
Nếu cần thiết anh sẵng sang bỏ chạy
Để trái tim anh nguyên vẹn tả tơi buồn
Anh sẵn sàng để nỗi nhớ rong chơi
Và có thể em không cần anh nữa
Em như thế – Người ta thì như thế
Có khi nào em nhớ
Giống anh không ???
Nguyễn Tấn Cứ

Người ta và em hành hạ anh..Trong từng ý nghĩ”Anh -Người ta!”Nỗi NHỚ rong chơi nghe kỳ lạ!Xa như gần gần như là xa!Người ta chạm sợ em tơi tả! Ngại em buồn Người ta lo quá!Em lạ và rất giống Người ta!Anh ngó trời nhớ em buốt dạ!Mưa rát mặt ướt cả Người ta!Mê mẩn kêu lên”Ôi thích quá!”..Ngơ ngẩn diệu kỳ thở không ra!Ôi đôi mắt nụ cười NHỚ quá!???
ThíchThích