Kiếp văn chương

tonnuthunga

Tay bưng tách cà phê nóng hổi và thơm phức, Tú nhẹ nhàng mở cửa căn phòng tối, bật công tắc điện. Tú thu dọn sơ sài mấy tờ giấy nháp, mấy cuốn tạp chí ngổn ngang, tìm chỗ đặt cốc cà phê lên bàn. Kéo ghế, ngồi xuống trước máy vi tính, Tú thở phào nhẹ nhõm, nhấp ngụm cà phê nồng nàn, mỉm cười nhìn màn ảnh sáng lên, rồi những hàng chữ từ bài văn đang viết dở dang từ từ hiện ra trước mặt. Tú đặt tay lên bàn phím chữ, thầm ước những ngón tay thô kệch của mình được thêm nhanh lẹ để ghi lại các ý tưởng trong đầu đang thoát ra một cách linh hoạt như dòng suối mát mùa xuân, tuôn chảy từ lòng rừng. Tú vừa gõ gõ các mẩu tự, vừa chăm chú nhìn xuống mấy ngón tay:
Lisa nhẹ nhàng tháo tấm áo lụa tím ra khỏi chiếc móc áo. Làn vải êm ái, mịn màng, mát như làn gió đầu xuân đang run rẩy, đong đưa ngọn cỏ non trên sườn đồi. Áp tấm áo bên má, mơn man, thơm ngát mùi nước hoa đắc tiền; nàng nhắm hờ đôi mắt, lắng nghe một nỗi rạo rực không tên tỏa nóng trên da thịt..
– Bố thằng Cu ơi, lại trốn vào trong phòng com pu tơ rồi đấy hử… chả có nhờ được điều gì cả, suốt ngày cứ chúi nhủi vào trong ấy, con cái khóc la cũng mặc kệ, cỏ kiết mọc như cái rừng hoang cũng chẳng thèm để ý, cái gì cũng để mặc cho con vợ này nó lo, chán ôi là chán!…
Tú nhắm mắt, tay bịt kín hai tai, cố quên đi giọng mụ vợ già chì chiết trong bếp. Hết lải nhải, mụ bắt đầu cạo nồi, cạo xoong loảng xoảng, lanh canh nhức cả óc. Tiếp đến, mụ lấy cái dao phay, chặt ầm ầm trên cái thớt gổ…
Tú làm ngơ, trán anh nhăn nhíu, cố gắng nhớ lại ý tưởng vừa nảy ra trong óc, hai ngón tay anh lại gõ gõ trên phím chữ:
Tiếng nhạc cổ điển dịu dàng vương vấn trong không gian, dưới ánh đèn vàng ấm, Lisa mơ màng nhìn ngắm dung nhan mình phản chiếu lại từ tấm kính, đôi mắt nâu long lanh dưới hàng mi đen mượt. Nàng mỉm cười vòng tay ôm bờ vai…
– Bố ơi, bố ơi…
Thằng Bò giật ống quần Tú, tay cầm chiếc xe tăng bằng sắt, đập cành cạch vào chân ghế; không biết thằng bé chui vào phòng từ lúc nào? Tú ngừng đánh máy, nhìn xuống thằng con, thằng bé quệt hai dòng nước mũi xanh vào cánh tay, mặt mày lem luốt, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn chàng:
-Đi chơi nha bố, đi MacDonald…
Ánh mắt thằng Bò đầy hy vọng, bàn tay mũm mĩm chỉ ra cửa. Tú thở dài, nhấc bổng đứa con trai nhỏ lên, lấy tờ giấy mềm lau mủi cho con. Thằng Bò giẫy dụa, quay đầu trốn tránh, hai tay vung vẫy:
– Đi Mac Donald.
Tú lắc đầu:
– Không đi Mac Donald được, bố bận và mẹ đang nấu cơm.
Thằng Bò mếu máo, nước mắt ứa ra trên mi. Tú mở ngăn kéo, tìm hộp kẹo anh dấu dưới mấy tờ báo cũ. Anh lấy cây kẹo mút, lột giấy đưa cho thằng bé. Có kẹo, thằng Bò ngồi yên trên đùi bố, mút lia lịa. Tú lại đặt tay trên phím chữ, cố gắng nối lại giòng tư tưởng:
Ngoài sân, trời xuân dịu dàng mát mẻ, nàng nghe tiếng lá cây lao xao trong gió nhè nhẹ, mơ hồ. Ngọn đồi thoai thoải sau nhà lốm đốm hoa vàng trên cỏ xanh, ánh chiều yếu đuối, mơn trớn những ngón tay cuối cùng trong khe núi. Đám mây tím ẻo lả, vương vấn giăng ngang chân trời như tấm lụa mong manh, cố tình che giấu mặt trời tròn trỉnh, trần truồng huy hoàng như viên ngọc đỏ, chầm chầm trầm mình xuống chân trời…
-Eo ôi, gớm ghiếc quá!
Tú nhăn mặt, nhìn xuống bàn phím, nước dãi từ mồm thằng Bò pha trộn với chất dẻo của kẹo từ hai bàn tay nó đã trét bê bết trên bàn. Nó còn dùng nhùng ngón tay bụ bẫm, nhớp nhúa, dẻo nhẹo; đập lên bàn phím theo bố nó. Nghe giọng Tú, nó ngước nhìn anh, nhoẽn cười, lấy cái kẹo nhễ nhãi nước miếng trong miệng mình dưa lên mời bố.
Tú thở dài, lẳng lặng bế con, đứng dậy, bước vào phòng tắm. Đặt thằng Bò ngồi cạnh chậu rửa mặt, Tú lấy chiếc khăn treo lủng lẳng bên vách, mở vòi nước. Bò thấy nước chảy, thích thú thò bàn chân vào chậu, đá nước tung tóe. Bò cười khanh khách:
– Tắm, bố tắm…
– Ừ thôi, cho mày tắm luôn, thằng dơ dáy này, bỏ vào bồn cho mày chơi nhé!
Tú mở vòi nước ấm, cởi áo quần cho con, đặt thằng Bò vào bồn tắm. Bò thích thú tay chân đập lia lịa làm nước văng đầy cả đầu bố nó.
– Ái chà, thằng bé này nghịch quá.
Tú lấy con vịt cao su đưa cho con, Bò lắc đầu, tay chỉ vào mấy tập sách plastic xanh đỏ cạnh bồn tắm:
– Bò muốn sách.
Tú cầm lên một mảnh ba bốn tờ giấy nhựa lẹp xẹp; đây là một cuốn sách làm cho bọn trẻ con đọc trong lúc tắm cho khỏi hư ướt. Thằng Bò gật gù cái đầu ướt nhẹp, chỉ tay vào hình con bò vàng. Con bò mập mạp, ngộ nghĩnh nhảy nhót, miệng cười toe, nhe mấy cái răng bò to tổ bố. Thằng Bò lấy ngón tay chỉ trỏ, nghiêng nghiêng nhìn Tú:
– Bố, cow, cow mooo…
Đôi môi hồng của thằng bé chu tròn xoe, dễ ghét hết sức. Tú thở dài:
– Thôi chắc tao hy sinh cái nghiệp văn chương cho mày, bây giờ mầy đọc cuốn sách này, biết đâu mai mốt mầy thành văn sĩ nổi tiếng, không chừng mày thắng giải Pulitzer thì tao cũng hãnh diện vậy!
Anh đứng dậy cởi áo, trèo vào bồn , mở thêm nước rồi nằm dài trong bồn tắm, nhắm nghiền đôi mắt. Thằng Bò cười khanh khách, nhảy lên bụng bố, cầm cuốn sách đập lép bép lên đầu Tú.
-Bố chết, bố chết…
Bò tưởng Tú đang chơi trò giả chết với anh em nó khi bắn súng giả. Bò cù cù vào nách Tú, anh nhột quá cười vang:
-Tổ cha mày, tao chưa chết, nhưng cái nghiệp văn chương của tao thế nào cũng chết với mẹ con mày!!!.

Tôn Nữ Thu Nga ( Thế Kỷ 21)

Advertisement

One thought on “Kiếp văn chương

  1. Nghiệp Văn chương kiếp Cầm viết!Đời đam mê chữ nghĩa TUYỆT vô cùng!Trong Ngoài Vui đối nghịch Sống!Buồn cũng qua đi theo dòng suy tưởng…”HÒA BÌNH-CHIẾN TRANH”Vợ chồng!Con cái thực tế YÊN LÒNG được đâu!?Bỏ được SẦU Sống làm sao?-”BUỒN CHẾT được phải không nào ai ơi!?TẠO HÓA sinh ra con người ĐỂ SỐNG cho biết NẾM MÙI THƯƠNG ĐAU?…Buồn Vui lúc khác lúc vầy!Lựa lúc THƯ THẢ Ta XOAY VÒNG CƯỜI……?

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s