Tiệc Cưới Ðầu Năm

diemchaunguyen

Vợ chồng Long đến buổi tiệc thì đồng hồ trên tay đã chỉ bảy giờ hai mươi lăm phút. Ðón khách phiá trước thì cũng như bao nhiêu đám cưới khác, là cô dâu chú rể đang đứng tươi cười ở cửa, chung quanh có hoa hoè, ánh sáng từ nhiều ngọn đèn chiếu vào sáng rỡ… những thứ nầy là của nhiếp ảnh viên thực hiện hình cưới, được gia đình cô dâu thuê mướn rinh tới.
Sau khi đứng vào chụp hình chung, thì vợ chồng Long được các “hướng dẫn viên”, con cháu trong gia đình đưa tới bàn của mình.
– May quá, không bị ngồi gần cái loa!
Thu kề vai Long nói nhỏ với khuôn mặt hơi mừng. Nàng đã quên béng đi chuyện vừa cãi cọ với ông chồng thuộc loại “cứng đầu, cứng cổ”… mà năm năm trước, nàng cũng từng đứng ngay cửa đón khách với “him”, làm đám cưới như hôm nay.
Cãi nhau là vì Thu đã bắt Long chờ quá lâu, mười lăm phút ngồi ngoài xe, chỉ vì Thu mắc chọn lựa những thứ trang sức cho hợp với màu áo của mình.
Ði đâu Long cũng muốn đúng giờ đúng khắc, nhưng Thu thì biết đa số các đám cưới người Việt Nam không bao giờ đúng giờ, cho nên nàng cứ rình rang, thay đổi hết áo nầy tới áo khác! Thu không hối hả vì biết tiệc cưới nào sớm nhất, cũng trễ một tiếng rưỡi đồng hồ!
Bàn tiệc hai vợ chồng được xếp vào ngồi có nửa trẻ nửa già. Mấy người ngồi chung bàn với vợ chồng Long – Thu hình như họ tới đã lâu, nhất là một bác cao niên nhưng lại có bà vợ trẻ măng… chắc thua bác ta khoảng ba mươi tuổi là có vẻ nôn nóng nhất… Những khuôn mặt bắt đầu tỏ vẻ sốt ruột, đang ngóng đầu nhìn ra cửa coi tới đâu… với vẻ mệt mỏi.
– Thường thường họ mời sáu giờ, thì đến tám giờ mới bắt đầu!
Tiếng một người vang lên mà ai nấy đều thấy chí lý, rất là đúng. Thu quay qua Long:
– Thấy chưa, em đã nói là tám giờ người ta mới bắt đầu, mà anh cứ hối mãi… làm người ta không lựa được đúng màu…
Long im không phải vì nhịn vợ, mà thấy nàng nói đúng. Trong bàn, từ khi có thêm Thu, thì mấy bà vợ bắt đầu nói chuyện về nữ trang, vàng lá hột xoàn… Khi họ thấy Thu mang một xâu chuỗi rất đẹp trên cổ và bông tai.
Một bà không e ngại, hỏi ngay:
– Xin lỗi cho tôi hỏi… chị mua xâu chuỗi ở đâu mà đẹp thế?
Thu không giấu nổi vẽ hãnh diện, trả lời:
– Em đặt người bạn “design” riêng cho mình, chị ạ.
Bà vợ trẻ của ông bác xen vào:
– Thảo nào mà màu đẹp quá, em không thấy bán ở ngoài tiệm…
– Em chọn màu và chất liệu của hột, rồi người bạn làm theo ý thích của em…
Bà kia gật gù:
– Quá đẹp… Hết bao nhiêu vậy cô?
– Tiền công và vật liệu là ba trăm…
– Trời đất, sao mắc thế?
Thu giảng giải:
– Không mắc đâu… Ðây là “only one design”… chỉ riêng mình có… Vì tiền công là bảy mươi lăm đồng, còn đa số các loại hột, phần nhiều là “Crystal” nhập từ Nga Sô… nếu chị mua ở Costco hay trong tiệm Mỹ, thì những xâu chuỗi có những hạt nhỏ hơn nhiều, mà cũng gần hai trăm đồng một xâu…
Bà kia xuýt xoa:
– Ðắt thế cơ à! Tôi chưa bao giờ thử mấy thứ nầy. Chỉ đeo đồ thiệt…
Nói xong câu nầy, bà đắc ý cười, như ngầm khoe mình là người không thích chơi đồ giả! Nhưng bất ngờ khi ông chồng bà lại góp lời:
– Theo tôi thấy thì đeo đồ thật chỉ tổ hại vào thân!
Tiếng bà vợ hơi gay gắt:
– Ông nói vậy nghĩa là sao?
– Ðây nhé, đeo đồ thật thì quân gian hay để ý, theo dõi, có khi lại còn bị giết để cướp của… mà thứ thiệt thì lại không chói loá và hấp dẫn cho bằng thứ giả…
Bà vợ ông nổi cáu:
– Ý của ông là gì? Ðồ giả… đồ giả cũng có thứ được thứ không! chẳng hạn như ngực giả mông giả… là tui không chấp nhận rồi…
– Chí phải, nhưng nữ trang giả vừa đẹp lại an toàn… bà có nghe nói thằng ăn cướp nào đè một bà ra cướp xâu chuỗi giả lóng lánh tuyệt đẹp giá mấy trăm đô chưa? Nhưng nếu bà đeo cái giây chuyền nhỏ tí như sợi chỉ, thì nó cũng giựt xướt cổ là chuyện thường… không tiếc thương!!!
– Mấy thằng ăn cướp nó cướp đồ giả đem bán cho ai? Nhưng tui đeo đồ không phải là cái giây chuyền nhỏ tí như ông nói…
– À há… Thì vậy… bà toàn là đeo thứ tổ chảng… Hột nào hột nấy cả năm bảy ngàn… nhưng đeo một hột thì có nổi gì đâu! Ngày nay muốn chơi sang, thì đeo cả vòng hột xoàn như mấy tài tử… người ta mới nể!
Bà vợ bỉu môi! Bà đang hận ông chồng hay chống đối bà nơi đám đông, chỉ vì ông không thích tật mua sắm vòng vàng quá lố của bà, trong lúc ông chỉ muốn một khẩu súng săn hai nòng, giá bảy trăm bạc, mà bà nhằn tới nhằn lui, không cho mua!
Thấy hai vợ chồng hơi găng, trong bàn lại quay qua chuyện đồ giả trên thân thể người ta! Chuyện hút mỡ bụng, cắt mí mắt khá hấp dẫn, làm cho các bà, các cô lẫn các ông chăm chú nghe, nhất là ông già lấy vợ trẻ! Ông nghe để coi có gì sửa dễ thì ông sẽ làm theo, cho hợp thời trang với cô vợ trẻ đang ngồi kế bên!… Vì vậy thời gian chờ đợi ăn cỗ cưới cũng từ từ trôi qua.
Gần tám giờ vẫn chưa thấy động tĩnh. Giờ nầy ở nhà, mấy ông bà lão chắc đã leo lên giường đi ngủ! Nhạc trong loa vẫn dặt dìu… họ hàng, bố mẹ cô dâu, chú rể vẫn chạy ra chạy vào tiếp đón khách, chẳng biết còn bao lâu mới bắt đầu đây?
Rất may vừa đúng tám giờ thì có tiếng anh MC lên micro thông báo:
– A lô, a lô… thưa quý vị quan viên hai họ… chương trình sẽ bắt đầu trong chốc lát.
– Sắp được ăn rồi!
Một giọng đàn bà già bàn bàn kế bên vang lên, tuy khó nghe nhưng mà mọi người thấy rất chí lý quá!
Anh MC lại xin lỗi lần nữa, bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh, tuy anh chẳng có lỗi gì, nhưng cứ xin lỗi, vì được gia chủ trả tiền, vậy thôi!
Có vài chục người bạn Mỹ còn trẻ, chắc là bạn cùng sở của cô dâu và chú rể cũng kiên nhẫn chờ đợi… nhưng hình như bàn của họ có rượu và đồ nhắm để cù cưa, vì chú rể biết rằng Mỹ không quen cho sự “giây thung” thời giờ của Việt Nam mình.
Rồi cuộc “tiếp rước” cô dâu, chú rể cũng bắt đầu. Khi dàn nhạc chơi bài: “Tàn tan tan tan, tàn tán tàn tan, tàn tan tan tán…”, thì đi vào phòng tiệc đầu tiên là bốn em thiếu nhi, hai nam hai nữ tay cầm hoa, tiếp đến là ba chú phù rể và ba cô phù dâu váy hồng xinh ra phết, họ đi cặp đôi với nhau, cùng thong thả tiến lên sân khấu. Sau hết là hai nhân vật chính cô dâu, chú rể.
Khi “đám rước” đã yên vị trên sân khấu, anh MC liền thao thao bất tuyệt… “nghề của chàng”, là giới thiệu cha mẹ, bà con đôi bên, nói đến tên ai, thì người đó chỉ việc đứng lên ngay tại bàn là được rồi… Cũng đỡ, nếu mà kéo nhau lên trên đó, vừa tốn thêm giờ, vừa sợ sập sân khấu!
Ðám cưới nầy không có cha mẹ hai bên đứng trên sân khấu, mà cho đến khi anh MC mời “tứ thân phụ mẫu” lên, để có đôi lời với quan khách… thì người ta mới biết ai là cha mẹ cô dâu, chú rể.
Cha phia cô dâu nói trước, vì bên Mỹ coi trọng đàn bà là “Number one”. Ông bố cô dâu hôm nay chơi nổi, mặc quốc phục khăn đống, áo gấm lục chữ thọ trắng, cho có vẻ quốc hồn quốc túy… coi cũng tựa như Chú Rể trong phần chào bàn! Ông cầm sẵn một tờ giấy chi chít chữ, rồi đọc như kiểu đọc bài học… Làm cho không ít quan khách lớn tuổi nhớ lại thuở còn đi học trường làng!
Ông đọc ê a hơi lâu, khiến cho bà vợ ông đứng cạnh kéo tà áo dài nhắc mãi. Cặp nầy nhìn cũng không tương xứng. Vì trong lúc ông hướng về “hoài cổ”, thì bà vợ chơi một cái xoa rê “tân thời” hở ngực hơi sâu! Nhìn ngốn cả mắt! Thực khách bên dưới nóng ruột ngồi nghe, anh MC thì cứ như là “nóng đít” lắm, thỉnh thoảng lại giật nảy người lên, lắc mông lên một cái!
Khi ông chấm dứt trao trả Micro, người ta vỗ tay thật to vì mừng thoát nợ, nhiều người thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng chưa hết, lần nầy tới phiên “Anh Xui” đáp lời sông núi! Không có không được. Màn nầy anh xui đã chờ đợi lâu lắm rồi! Trong lúc cái bụng của Thu bắt đầu thỉnh thoảng sôi lên, kêu rột rột nho nhỏ, như nhắc nhở cô chủ đã quá giờ ăn, và chờ đợi… thì trên sân khấu, chữ “Thưa quý bà con quan khách”, Anh Xui lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng thì “xui gia” nói xong! Cám ơn Trời Phật! Bên dưới bắt đầu ồn lên như cái chợ, khi nhà hàng đem ra món khai vị. Thực khách ào ào nói chuyện với nhau, mạnh ai nấy nói, chẳng thèm đếm xỉa gì đến cô dâu chú rể đang có đôi lời “cám ơn công sinh thành dưỡng dục của cha mẹ…”
Phần trình diện quan khách đã xong, phái đoàn dâu rể theo nhau lục tục bước xuống, vào chỗ ngồi. Bây giờ thì chính thức nhập tiệc, không sợ phải lắng nghe ai nói nữa! Ðây mới là lúc chính thức ăn tiệc cưới.
Các món ăn liên tiếp được bưng ra theo giờ giấc quy định. Trong bàn của Thu & Long, ai nấy cũng đều thấy đã quá trễ cho sự ăn tối nầy. Ban nhạc chơi cho ca sĩ nhà hát trước. Hình như tâm lý các ban nhạc sợ đám đông thực khách không chú ý nghe họ đàn ca, nên vặn âm thanh lớn tối đa.
Long và Thu có quá nhiều kinh nghiệm khi đi ăn cưới, nên hay dặn bạn sắp bàn cho ngồi xa cái loa, thì vô vàn cám ơn. Khi nào vô phước bị gần loa, thì hai tai sẽ bị nhức nhối, buốt óc, về nhà phát điếc cả tuần… vì cảm giác khó chịu. Thường thường, những người đi tham dự tiệc cưới hay văn nghệ, đều có than phiền giống nhau là nhạc mở lớn quá.
Những ca sĩ cộng tác với ban nhạc đám cưới thường không phải “danh ca”! Nhạc chơi bự, họ càng thét lớn hơn… kiểu tiếng hát át tiếng bom! Kết cục: “Cả hai chúng ta cùng gào” ! Kết quả: “Ðám thực khách tội nghiệp cùng điếc!”. Cho nên kết luận: “Ði nghe nhạc từ chết đến bị thương!”
Nói cho cùng, thực khách họ đến để “Ăn… khi người ta cưới”, nên ai cũng mãi bận ăn, ăn và nói! Ít ai đến để nghe ban nhạc ca sĩ hát! Biết điều nầy, ban nhạc phải “nhồi nhét” nhạc vào tai “chúng mày”! Cũng vì như vậy, mà những ai hát trong lúc bồi bưng đồ ăn lên, ít khi được chú ý và vỗ tay, vì khách bận ăn!
Trong bàn của Thu – Long, có hai cặp mặt mày sang trọng, quần áo bảnh bao, nhưng ăn uống thì rất mạnh bạo, món nào cũng không từ!!! Nhất là khi món tôm hùm mang ra, thì có bà hăm hở, không ngại cởi đôi găng tay mỏng để bốc tôm mà gặm! Ăn mà không dùng tay, thì nhiều món không thể thưởng thức tận tình được! Nhất là trong bữa tiệc cưới, món tôm hùm coi như giá trị nhất!
Nói không ngoa, cũng có ông chê là tôm hùm là dở, không thích! ăn thua tôm thường! Và tôm hùm thì nhiều “Choletero”, nên không động đũa! Mấy bà ham tôm được lợi thêm một phần!
Không biết sau đó, khi qua đến món khác, bồi bàn bưng đi mấy đĩa tôm hùm của các bàn khác, có số thực khách sợ “chất béo”, còn trong tình trạng y nguyên, chỉ vơi vài miếng thì như thế nào? Họ để dành ăn, hay là đổ vào thùng rác… Trong khi thế giới ngoài kia, vô số người thiếu ăn thiếu mặc, sống trong những xó xỉnh tăm tối, rách nát, không có miếng gì bỏ bụng qua ngày.
Nói thì nói vậy, chứ bồi bàn cũng tinh ranh đáo để. Món nào ngon còn dư nhiều mà không ai lấy về, thì họ giữ lại để xin chủ đem về nhà ăn. Thời buổi kinh tế khó khăn, phải thế!
Nhiều người chảnh chẹ, đa số phụ nữ tuổi sồn sồn không chồng, đi đám cưới, đám tiệc mục đích cốt là khoe son phấn, áo quần, nữ trang. Ở bàn trước mặt Thu, nàng thấy có hai bà chưng diện, ăn uống rất từ tốn, điệu nghệ, thường hay soi gương tô lại màu môi, chốc lại dặm thêm tí phấn hồng, có khi họ nhìn những người ăn uống thực tình bằng cặp mắt khinh khỉnh, và sự suy nghĩ dành cho người ta không mấy đẹp.
Bưng ra khoảng năm món ăn, khi thực khách vừa lưng lửng cái bụng, thì lại phải ngưng, vì thân bằng quyến thuộc sửa soạn để đón tiếp cô dâu, chú rể đi chào bàn.
Ðến bàn nào, bố cô dâu cũng phát ngôn:
– Chúng tôi cám ơn quí vị đã thương các cháu mà đến đây chung vui với gia đình. Xin mời quý vị tự nhiên ăn uống vui vẻ…
Ðiệp khúc được lập đi lập lại như vậy. Có ông kia lầm bầm:
– Giá lấy cái máy cattsette vặn lên cho nó nói thì đỡ mỏi miệng! Lại là mốt mới!
Nghe câu nầy ai cũng cười… Mà thực đấy, thời đại máy móc tân tiến, làm vậy cũng đâu có lạ!
Có những người đám cưới chủ trương chỉ mời bạn bè, và gia đình có liên hệ thật thân thiết. Thì cũng có đám cưới thích mời thật đông cho thêm phần long trọng. Gặp ai cũng mời, bất kỳ thân quen. Ðến nỗi, nhiều người nhận được thiệp cưới, mà chẳng biết người mời mình là ai!
Theo quan niệm của họ, đám cưới một đời có một lần (thời nay thì chưa chắc, một đời mười lần cũng có), mời lèo tèo mấy chục, một trăm người thì không bề thế. Người ít xã giao, không có bạn, khi nhận được thiệp, nghĩ: “người ta đã có lòng mời mình, thì cũng nên đến mừng cho có vẻ toại lòng nhau…”.
Ở hải ngoại, quen biết thêm một người bạn cũng tốt. Nhiều gia đình làm một cái bản đồ trên tờ lịch. Một tháng chỉ đủ sở hụi đi một, hoặc hai cái đám cưới là cùng. Thời buổi nầy mà mừng đôi tân hôn một trăm bạc coi như là bủn xỉn lắm. Người ta hay đi hai trăm cho một đôi. Thôi thì thiệp đến nhiều đành phải chọn lựa.
Bác Ba cao niên ăn tiền già có bao nhiêu đó, ham vui đám nào cũng đi thì không đủ sở hụi, mà vác mặt đi cho quá ít, người ta “kiềng”! Ðó là chưa kể phải kêu điện thoại hỏi han coi có ai đi cùng, cho mình ké xe. Như vậy thì lệ thuộc vào người kia, cũng không hứng thú gì!
Mặt khác, nhiều “cụ” nghĩ rằng đã đi ăn thì ăn cho đáng… quên mất mấy cái vụ cao huyết áp, cao mỡ, hay cao tiểu đường! Ðến nỗi mỗi lần đi ăn cưới về, là sức khoẻ có mòi không khá, có cụ còn phải đến bác sĩ chuẩn bịnh, hay vào nhà thương cứu cấp…
Một bà tuổi nửa chừng xuân bị bệnh tiểu đường, đi ăn cưới thấy đồ ăn ngon quá, vui miệng ăn không nể nang, lại còn chơi một ly nước ngọt tổ bố! Vì bà cho rằng lâu lâu thả lỏng một bữa thì không ăn thua gì! Thế là lượng đường trong máu tăng vọt lên quá cao, bà gục xuống bàn! Xe “Ambulance” chạy đến cấp kỳ, đèn đỏ loé sáng rực trong đêm… Có những đám cưới, khi đi chào bàn, ngoài hai nhân vật chính, còn có em hay chị cô dâu chú rể, tay xách một cái túi để đựng tiền mừng cho chắc ăn. Nhìn cách thức tổ chức, giống như là thu hụi chết không bằng! Nhưng đám cưới nào thì cũng cách thức như nhau, đành phải chịu thôi!
Người Tàu hay để cái thùng tiền mừng ngay bàn tiếp tân, ai ký tên xong là bỏ bì thư vào đó… . Nhiều gia đình Việt cũng ưa thích tục lệ nầy, để một cái thùng ngay cửa… Như vậy thì đỡ tốn thì giờ… Nhưng lợi nhất có lẽ là nhà hàng, vì họ có thể rút ngắn thời gian được khoảng một tiếng hay hơn. Nhưng sau đó, cũng lại phải chơi màn đi chào bàn, vì có người không biết là cái thùng quà đứng đàng trước, nên không bỏ bì thư vô… nếu không đi chào, thì coi như… “tiền mất nợ mang”!
Khi nhà hàng bưng lên hai món cá và cơm chiên sau cùng, thì nghe có tiếng đàn bà la khóc đàng trước… Rồi thì xuất hiện một cô coi cũng “hồng nhan bạc phận”, bồng con tiến vào sân khấu.
Thế là màn bất ngờ xảy ra. Tiếng ồn ào qua lại, người ta bu quanh bàn anh xui chị xui để thoả tính tò mò… tiếng cô dâu chửi chú rể, tiếng trẻ con gọi má, tiếng anh xui mắng vốn chị xui… Còn hơn một đám hội!
– Thì ra là chú rễ nhà nầy chơi màn “quất ngựa truy phong”…
Bà khách vừa chạy lên gần sân khấu thám thính, trở lại bàn phát ngôn. Cả bàn ngơ ngác nhìn. Ðây là “xen” đáng chú ý nhất trong đêm hội cưới nhau nầy.
Ai nấy đều ngóng cổ lên nghe ngóng, một số người cứ mặc kệ thế nhân, cúi đầu ăn cố, dù bụng đã no kềnh ra rồi… Không ăn thì cũng chẳng biết làm gì? Ði về lúc nầy thì không “nỡ”, vì chưa biết tin chính xác cuối cùng sẽ ra sao!
Nhưng rồi không biết hai bên cư xử ra sao, mà bà mẹ trẻ ngoan ngoãn bồng con ra về. Bây giờ, tới phiên anh MC mới trổ tài “hùng biện”… Anh giải thích rằng đây là sự hiểu lầm đáng tiếc xảy ra… Nhưng anh không nói rõ là ai hiểu lầm ai? Lỗi phải ra sao??? trong lúc hai bên xui gia hằm hằm nhìn nhau… say… đấm! Cả bàn đang thắc mắc thì ông bác lấy vợ trẻ phát ngôn:
– Cái đám nầy rồi không biết được bao lâu! Con vợ dữ quá chừng!
Ai nấy cũng thấy ngao ngán và suy nghĩ lời của ông già! Công nhận sự việc xảy ra không hay, nhưng tiếng của cô dâu chửi chồng xối xả lồng lộng như thế… thì hầu như ai cũng nghe thấy!
Người ta chán chường, nên trước khi đến màn cắt bánh, nhiều người đã ra về… gần ba phần tư nhà hàng! Ăn no rồi, coi sự cố xảy ra rồi, thì còn ngồi làm gì! … đám cưới chỉ còn đa số người nhà, cho dù anh MC mời quí vị ở lại để nhảy đầm với cô dâu chú rể.
Anh nói thì kệ anh, chúng tôi cứ về!
Thu nhìn Long. Bàn của hai người thì đã về hơn một nửa. Ông già lấy vợ trẻ vẫn còn ngồi lại. Long nhìn ông, làm quen:
– Bác ở lại nhảy đầm hả bác?
Chỉ là câu hỏi xã giao cho vui, không ngờ ông già gật đầu:
– Phải, bà đầm tôi mê nhảy, nên tụi tôi ở lại dợt với bả vài bài cho vui.
Bà vợ nghe thế, phản đối:
– Chời ơi… anh mới là người mê chứ không phải em à nha!!!
Ông già cười. Thu nhập cuộc:
– Noí vậy thì ai là người thích nhảy đầm đây? Bác hay chị?
– Sao cô lại gọi như vậy. Kêu tôi bằng anh cũng được… Tôi đã già gì đâu mà gọi tôi bằng bác?
Thu hỏi:
– Xin lỗi chứ bác… à anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Chữ “ạ” nàng kéo dài như giễu cợt! Ông già đáp:
– Tôi mới có sáu mươi tư chứ mấy! Coi bả trẻ vậy chứ bà cũng lớn tuổi rồi!
– Lớn là… chị bao nhiêu tuổi?
– Bả cũng năm mươi rồi đó!
Thu ngạc nhiên:
– Thật sao? Vậy mà nhìn chị thấy còn rất trẻ… Em tưởng chị chỉ khoảng ba mươi lăm thôi chứ…
Long chêm vào:
– Bà xã tôi nói đúng. Lúc nãy tôi cũng tưởng chị còn rất trẻ… Công nhận chị hay thật, nhìn trẻ măng à!
Bà vợ nhìn ông chồng, trách:
– Ông nha, chuyên môn là đi khai tuổi của tui cho người ta biết hết trơn à… Ai bảo ông già thì cứ chịu già đi, sao cứ kéo tui vô hoài vậy!
Ông chồng chống chế:
– Thì tui có nói oan cho bà đâu!!!
– Ông khoái nhảy đầm sao lại đổ thừa cho tui?
Giọng ông già ỉu xìu:
– Nói cho vui vậy mà, không chịu thì thôi… làm gì mà cự nự người ta hoài!
– Cự cái gì… anh mới là khó chịu á… bởi vậy nhìn anh mới già háp, còn em thì trẻ lâu là vậy đó!
Nói xong, bà đưa tay nhéo lên cằm ông một cái. Nhìn cũng tình tứ lắm.
Thu và Long đứng lên chào từ giã. Ðêm đã khuya. Ra ngoài trời lành lạnh. Hai vợ chồng đi sát vào nhau. Bãi đậu xe chỉ còn rất ít xe. Ông bảo vệ ốm tong ốm teo đang cầm đèn bin đi lòng vòng quanh quẩn.
– Thằng cha nầy mà bảo vệ được ai… Xô một cái là té liền…
– Thì cũng có người trông coi xe, còn hơn là không có ai!
– Chắc là lương lậu cũng không bao nhiêu!
– Nhìn ổng thì biết… nhưng ổng còn đỡ hơn nhiều người, hoàn cảnh rất tội nghiệp…
Long mở cửa xe cho vợ. Gì chứ vấn đề ga lăng chàng vẫn còn. Không phải là do tự nguyện, mà vì vợ bắt phải làm. Lâu dần thành thói quen.
Thu còn căn dặn Long nhiều thứ:
– Khi nhảy đầm, mời ai nhảy thì xong bài bản, phải nhớ đưa người ta trở lại bàn mới đúng điệu, chứ không phải bỏ con người ta lang thang tự tìm về chỗ một mình… là bất lịch sự lắm đấy nhé! Ði vào một tiệm nào, có đàn bà thì nhớ giữ cửa cho người ta vô trước, đừng có chen lấn mà đi .v.v…
Ðóng cửa xe cho Thu xong, Long lái chầm chậm về nhà. Lúc nãy chàng cũng có uống một ly rượu mạnh.
– Từ nay anh đừng có bao giờ hối em phải đi đúng giờ cho mấy cái đám cưới của người Việt Nam nhé… Lúc nào người ta cũng trể hai tiếng.
– Anh nhớ rồi… nhưng mình là người lịch sự phải đi đúng giờ… Nếu ai cũng đi sớm như mình thì quá tốt… em phải biết là ngày nay, thời giờ cũng quí như tiền bạc. Mời sáu giờ mà tám giờ mới khai mạc, làm cho người Mỹ họ nghĩ sao về mình! Ai không đến đúng giờ thì mặc kệ họ… Phải ghi trong thiệp là đám cưới tổ chức đúng giờ, vui lòng tới sớm… Cô dâu chú rể đã có mặt thì cứ theo giờ đã định mà thực hành. .. Cứ cái đà nầy, ai mà dám đi dự đám cưới người Việt nữa…
Thu cười:
– Anh làm cái gì mà hăng tiết vịt lên vậy! Chuyện đi trễ đã làm nên sách vở rồi!
– Em nói cái gì anh không hiểu?
– Anh nghe câu nầy đây: “Không ăn đậu không phải là Mễ, không đi trễ không phải Việt Nam”!!! Vậy thì còn nổi sùng làm gì!
– Ðâu có sùng, nhưng bực thôi!
Căn nhà đã hiện ra trước mắt. Về tới nhà, thư giản và thoải mái hơn ra ngoài nhiều. Ðậu xe xong, Long khoác vai vợ vào nhà, thì thầm bên tai nàng: “Home sweet home”…

DIỄM CHÂU

One thought on “Tiệc Cưới Ðầu Năm

  1. Một Cái Nhìn Không mấy thiện cảm!?-Kỳ cục ”giờ dây thun”ở VN! Tệ hại như Nhục”đợi được Ăn!”Mời mọc gởi Thiệp làm Vẻ dáng!-Lịch sự quen biết ”VỊ NỄ NANG!”Bằng không ”đến đây tôi chẳng!?”Ồn ào TỔ MỆT chuốc vào thân!Khoe MẼ áo quần với nữ trang! Kỳ cục với những câu hỏi han! Rõ lắm chuyện đàn bà…VỚ VẨN!?
    Tiệc tùng chỗ đông LỊCH SỰ CẦN?Phát biểu nói năng Ý TỨ GÌN?Người mình KỲ CỤC đủ thứ chuyện!Từ ĂN đến UỐNG DƯỜNG NHƯ quên!”Nhìn lâu một người là VÔ DUYÊN!”Huống chi săm soi xoi mói chuyện!?Đời tư riêng người NÓI CHỚ NÊN?Nhất chỗ đông người CẦN NÊN KIÊNG?
    Một CÁI NHÌN như là kể chuyện…Nghe mà tội nghiệp VĂN HÓA VIỆT-Người mình thời giờ sao cứ QUÊN!?Ý tứ NHÂN cách -buông thả mình…Theo trào lưu Sống TIỀN RÁNG KIẾM!TÌNH là phụ thuộc NGHĨA để xem…!Ước gì có CHỖ-Mình ở riêng!!!Có lẽ cô đơn SƯỚNG MỘT MÌNH!?

    Thích

Gửi phản hồi cho aitrinhngoctran Hủy trả lời