Ôi Khỉ đột!…

tranthitrucha

Tôi ghét hắn như nhà nông ghét cỏ.
Bởi vì lúc nào hắn cũng cà khịa, sửa lưng tôi.
Tôi nói trái thì hắn nói phải, tôi nói đông thì hắn nói Tây, tôi nói nam thì hắn nói Bắc…
Hình như không cãi lại tôi thì hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Chúa ơi!
Kiếp trước con có nợ nần gì hắn không?
Vậy mà có người nói với tôi rằng hắn thương tôi mà không dám nói nên nhờ nói lại dùm.
Haiza!… Tôi có cớ để trấn áp hắn rồi.
Phen này thì chết nghe con.

Nè, ông kia!
Gì?
Ông nói gì với người ta nhờ nhắn gởi lại cho tôi?
Nói gì là nói gì? Mà ai nói?
Thì bạn của ông nói là ông nhờ nhắn gởi . Ông có đủ dũng cảm thì nói trực tiếp với tôi, không thì nín nha, không có nhắn gởi lung tung.
Mà nói gì mới được chứ?
Thì… Ông nói ông thương tôi.
Ha… Ha… ha…
Ông cười gì mà cười lắm thế, qua núi Sơn Trà mà cười với mấy con khỉ đột.
Hắn vẫn gập người ôm bụng, đỏ mặt đỏ tai vì cười.
Quý nương ơi là quý nương! sao mà nàng dễ tin người đến vậy? Tôi hết người thương rồi hay sao mà lại đi thương nàng.
Tức như bò đá!
Nhưng tôi cũng cố lườm hắn một nhát
Tôi cấm ông từ rày không được đem tôi ra để làm trò đùa. Một lần nữa ông biết tay tôi.
Đa tạ quý nương! Tôi hứa từ rày về sau tôi sẽ né quý nương!

Mùa thu thời tiết thất thường, đỏng đảnh y chang… Tôi. Buổi sáng trời đang vời vợi ngát xanh bổng dưng chiều xuống thấp lè tè một màu mây xám xịt.
Tôi đau!
Vừa sụt sịt cảm sốt do thời tiết, vừa uất ức vì thua hắn một ván đậm.
Tưởng đâu nắm chắc phần thắng trong tay, hắn sẽ cúi đầu nhận tội, ai dè …
Tôi nằm ở nhà không đến lớp.
Hắn là lớp trưởng và là một tên phát xít chính thống.
Kệ hắn, cóc sợ!

Cô bạn thân ôm cặp bước vào:
Đau ốm gì không đi học nhỏ?
Cảm sốt .
Cảm gì, cảm mạo thương chàng hở?
Thương con khỉ đột .
Hi…hi… khỉ đột hỏi thăm nhỏ đó?
Hỏi gì?
Hỏi đau ốm ra sao? Có cần hắn tới chăm sóc hông?

A! Nghĩ ra rồi, phen này sẽ không thua nữa nghe con.
Nhỏ nè, ta nhờ nhỏ một chút nha !
Nhờ gì?
Bạn bè ta nói thật, ta ốm tương tư con khỉ đột đó. Nhỏ giúp ta đưa cho khỉ đột một bức tâm thư. Nhỏ thương ta, giúp ta thì mới hết bịnh mà đi học, nếu không ta buồn, héo hắt mà chết mất..
Thật không đó? Ta nghi lắm, nhỏ với hắn như chó với mèo , làm sao mà nhỏ “si” hắn đến vậy ?
Không biết. Chắc kiếp trước ta mượn tiền hắn rồi xù không trả nên kiếp này hắn theo ám ta.
Thôi được, ta nhận lời, thư đâu đưa đây ?
Chờ ta năm phút nha!
Thư tình gì mà mỏng tang vậy trời?
Ý ít tình nhiều mà! Nhỏ phải nói với con khỉ đột thật lâm li bi đát nha, nói ta ốm nặng lắm, chắc không qua khỏi.

Vẫn còn choáng váng trong sốt nhưng cũng cố lết tới trường xem vở bi hài kịch hạ màn như thế nào. Giờ ra chơi, tôi núp ở góc nhà xe chờ hắn đi ra. Hắn thường trốn ra đây hút thuốc mà.
A!…Hắn kia rồi .
Có vẻ vội vã và căng thẳng. Nhỏ bạn chắc chắn hát bài ca con cá hay.
Đúng y chang như dự đoán của đạo diễn.
Hắn cẩn thận xé phong bì thơ.
Tờ giấy pơ luya xanh rơi ra mỏng như chiếc lá.
Lật qua
Lật lại …
Mặt hắn đỏ như mặt trời …
Bức thư chỉ có bốn chữ, trang bên này có hai chữ “lật qua”, trang bên kia có hai chữ “lật lại”
Ha…ha…ha…
Bức thư tình hay nhất thế giới phải không ông?
Hắn giận tím mặt.
Rảnh dữ ha? Quí nương bịnh mà chết thì chỉ có xuống địa ngục thôi, không lên thiên đường nổi đâu.
Ôi, thiên đường dành cho ông đó, tôi ở trên đó xuống đây, buồn hiu hà.

Mùa đông trở về thật u ám, hắt hiu như khuôn mặt của hắn.
Hắn chẳng cười, chẳng trò chuyện cùng ai, chỉ nghe giọng hắn dõng dạc ra lệnh những thông tin thông báo của trường, của khoa.
Tôi vẫn ngồi bên cửa sổ của hội trường lơ đểnh nghe lời giảng của thầy và thỉnh thoảng len lén nhìn hắn. Hắn chăm chú ghi chép, sinh viên gương mẫu mà. Thầy cô tin tưởng hắn, bạn bè quí mến hắn… Nghe loáng thoáng hình như hắn được giữ lại để làm giảng viên. Năm cuối rồi, ai cũng lo lắng cho con đường phía trước.
Các bạn nghe thông báo của khoa. Tuần sau lớp chúng ta sẽ thi phần văn học Nga, sau đó các bạn được nghỉ ba ngày để về nhà chuẩn bị cho đợt lao động một tháng ở nông trường dứa.
Ôi mẹ ơi, nông trường dứa trong mùa đông này ! chắc con chết mất !
Mưa gió, rét buốt của nông trường trên đỉnh núi heo hút đó và những vết cắt của gai dứa từ năm ngoái đến năm nay vẫn chưa lành sẹo.
Tôi ghét hắn, ghét những tin tức mà hắn thông báo. Nhưng biết làm gì ?!…

Hắn cuốc đất giỏi như nông dân, những luống đất hắn đánh vồng đẹp, thẳng tắp không méo mó xiên xẹo như những chàng công tử thành phố. Tôi theo sau hắn, áo mưa bê bết bùn nước, lầm lụi cúi mặt trồng những cây dứa cho đúng khoảng cách cự ly. Lạnh, đói, mệt… Phải chi người ta đừng ăn dứa! Đã thế thỉnh thoảng hắn còn quay lại nạt nộ:
Nhanh lên, làm gì mà như rùa bò, chưa đúng cự ly kìa, nhổ lên trồng lại đi.
Mệt lắm, ổng giỏi thì trồng đi!
Nước mắt hoà trong nước mưa thật thảm hại. Hắn dịu giọng:
Thôi nghỉ đi, để đó trồng cho.
Vậy thì nghỉ, hắn vừa cuốc đất vừa trồng, sao hắn làm gì cũng giỏi hơn người khác vậy hở trời? Thấy hắn tội tội làm sao !

Mùa xuân sương trắng long lanh trên cây lá khu vườn trường, những cơn gió heo may se sắt đi qua mơn man những mầm non nhú lên từ cành bàng trơ trụi. Khu nội trú xôn xao, náo nức lạ thường.
Tiếng đàn tiếng trống vang vang một góc hội trường của ban văn nghệ đang tập tành múa hát chuẩn hội diễn mùa xuân.
Hắn cùng tôi và hai tướng viết chữ đẹp phụ trách báo tập. Hắn chịu trách nhiệm vẽ trang trí bìa, ghi nhan đề, hai ông tướng kia viết bài, còn tôi chịu trách nhiệm đọc, chọn, chỉnh sửa và viết lời ngỏ…
Những bài viết của sinh viên khoa văn thì ôi thôi quá đa dạng, thật sự tôi không dám thò tay vào sửa bài của các “tướng”, đụng vào ổ kiến lửa sợ lắm. Tôi đọc bài của hắn… Hắn viết về ngôi nhà nhỏ dựa lưng vào vách núi, ở đó có một người mẹ ốm nặng không đi lại được, một người bố nhọc nhằn cày bừa trên mảnh đất đầy đá sỏi, đứa em trai vừa học vừa thay anh chăm sóc mẹ… Hắn đã ra đi từ đó, từ những chiều tắt nắng đứng sau nương rẫy chống cuốc chờ đoàn tàu đi qua, mơ ước một lần trèo lên con tàu để đi về thành phố, được ngồi vào giảng đường đại học… Rồi khi đạt được điều mơ ước hắn lại trăn trở thương ba vất vả gánh gồng, thương mẹ bịnh tật đớn đau, thương em thiệt thòi ở quê nhà…

Tôi lặng lẽ bước ra ghế đá ngồi bó gối, nước mắt ứa ra.
Tự nhiên ra đây ngồi khóc, ai đánh mà khóc?
Không ai đánh hết
Vậy sao khóc?
Không biết. Tại đọc bài ông viết.

Ông nhớ nhà lắm hở?
Hắn chớp mắt nói nhỏ:
Nhớ!
Lâu nay tôi trêu đùa chọc ghẹo ông có ghét tôi hông?
Hỏi lãng xẹt. Thôi vào làm cho xong tập báo. Đúng là ngớ ngẩn!

Mùa hè nóng rát với màu đỏ chói chang đến nhức mắt của phượng vỹ và tiếng râm ran muốn điếc tai điếc óc của lũ ve sầu.
Tôi ở ngoại trú phải chạy đi chạy về đoạn đường từ nhà đến trường nên da nâu đen như thỏi kẹo chocola. Vào thư viện tìm tư liệu rồi tìm thầy hướng dẫn, tất bật với luận văn tốt nghiệp. Hắn bảo:
Quí nương chịu khó vào ở nội trú đi, các bạn ở được thì mình ở được, có gì tôi còn hổ trợ.
Lần đầu tiên tôi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.
Chúi đầu vào luận văn tôi chẳng để ý đến lời xầm xì của bọn con gái .
Anh như con chó, em như con mèo hai con cắn nhau
Xì… Cắn đâu mà cắn …đang hít nhau như nam châm kìa.
Hắn phớt ăng lê. Tôi cũng vậy.
Ngày bảo vệ tốt nghiệp kết quả đẹp như mơ. Thầy chủ nhiệm khoa nhìn tôi và hắn cười:
Cô cậu giỏi lắm !
Văn phòng khoa những ngày này sinh viên ra vào tấp nập. Khuôn mặt ai cũng căng thẳng đầy lo âu, không biết rồi số phận mỗi người sẽ đi đâu về đâu?!
Tôi thản nhiên. Về đâu cũng được! miễn ra trường đi dạy là vui rồi. Hắn nhìn tôi tủm tỉm cười khó hiểu.
Ngày công bố quyết định bổ nhiệm đứa cười, đứa khóc.
Mỗi người đi về mỗi ngã.
Kẻ lên núi, người về quê, đứa may mắn về những thị trấn ven ngoại ô thành phố… Hắn về lại quê nhà của hắn. Chỉ có tôi … về trường chuyên thành phố. Tôi ngỡ ngàng không tin vào mắt mình, chạy đi tìm hắn hỏi có phải người ta đưa nhầm quyết định bổ nhiệm. Hắn cốc đầu tôi mắng:
Ngố ạ! Quí nương về trường chuyên là đúng rồi, nhầm cái gì.
Chẳng có liên hoan, chẳng có tiễn đưa, chẳng còn ai có tâm trạng mà vui đùa, cuộc chia tay diễn ra trong lặng lẽ, không có tiếng cười, chỉ có những giọt nước.
Tôi đưa hắn ra sân ga, tiếng còi tàu não ruột. Hắn leo lên con tàu và đuổi tôi như đuổi tà.
Về đi, đứng đây làm gì cho nắng nôi.
Tôi lửng thửng đi về trong cái nắng chênh chao tháng bảy.

Thời gian đi qua như một con người vô cảm thờ ơ.
Tôi trở về trong ngày hội Thành lập trường với nỗi ao ước mong manh được gặp lại hắn.
Bạn bè lớp tôi mỗi đứa mỗi nơi trở về lác đác.
Thầy chủ nhiệm khoa hỏi :
Em có liên lạc với lớp trưởng không?
Dạ, Thưa thầy không !… Ra trường rồi như lạc mất nhau luôn. Công việc, gia đình … Cứ như cuốn mình đi.
Thầy chép miệng lắc đầu:
Có một điều thầy đã hứa với hắn là sẽ không bao giờ kể lại cho em nghe. Nhưng bây giờ thì tất cả đã được số phận sắp xếp đâu vào đấy rồi, thầy không muốn giấu em làm gì.
Chuyện gì nghiêm trọng lắm hở thầy?
Ngày đó, chỉ có một chỉ tiêu duy nhất được về trường chuyên thành phố dành cho thủ khoa. Đó là hắn chứ không phải em. Điểm luận văn tốt nghiệp của em đứng sau hắn, hơn nữa hắn là lớp trưởng năng nổ nhiệt tình, có nhiều đóng góp cho lớp cho khoa. Hội đồng sư phạm khoa đã quyết định chọn hắn. Vậy mà hắn đã gặp thầy để trình bày nguyện vọng muốn về quê vì lí do gia đình neo đơn, ba mẹ già yếu, em trai chuẩn bị vào đại học nhà không có ai bên cạnh cha mẹ… Và hắn đã năn nỉ thầy hãy dành tiêu chuẩn đó cho em. Hắn đã thuyết phục thầy bằng cách đưa ra nhiều ưu điểm của em , hắn nói một cô giáo như em sẽ đào tạo được nhiều học sinh giỏi ở trường chuyên…
Tôi nghe mắt mình cay xè.
Thầy ơi, từ ngày đó đến bây giờ lớp trưởng có về lại trường không?
Hè năm nào hắn cũng về thăm thầy, lần cuối cùng hắn buồn lắm khi biết em sắp lập gia đình. Rồi không thấy về nữa.
Trời ơi!
Sao hắn cứ nói dùm cho người khác mà chẳng bao giờ đủ can đảm để nói cho chính hắn?
Hắn muốn biến tôi thành kẻ vô tâm vô tình.
Hắn muốn tôi phải nợ hắn đời đời kiếp kiếp?!…

Trần thị Trúc Hạ

2 thoughts on “Ôi Khỉ đột!…

  1. Hắn là địch thủ đáng gờm!Đối nghịch lời nói chuyên môn ”Sửa lưng”!Có người nói hắn ”Tại thương…!”Sửa cho có chuyện lưng còng mặc lưng!Tôi hăm dọa ”Chết nghe con!?”Hắn cưởi giả lả ”Vẫn còn con đây!”-”Đồ khỉ đột ưa cù nhây!”Ngoặt ngoẻo hắn cười chân nhảy lam ba đa!-”Qua sông qua núi Sơn Trà…Qua qua mắc gió khỉ đà cảm thương…Hàn..a..lạnh quá rét run!Sốt ..a…nước mắt rưng rưng hai hàng…”Bái sái bài sai với hắn!Hắn là Khỉ đột tăng tăng chọc khều…Vậy mà tôi yêu hổng hiểu!?Thiếu hắn sửa lưng buồn hiu hắt buồn!Có hắn cọ cọ chạm lưng Nhồn nhột hết biết cười mừng sướng rơn?Kiếp trước với hắn nợ nần ?!Kiếp nầy ghét không muốn được cam lòng…NHỚ LUÔN đeo dính lòng thoòng Gặp hắn muốn chửi mà không …CƯỜI TRỪ???

    Thích

  2. Hình đại diện của QUY.NGUYENHOANG QUY.NGUYENHOANG nói:

    Lâu rồi mới được đọc lại một truyện ngắn thiệt hay và dễ thương viết về thời sinh viên mộng mơ và sôi nổi dù cũng không ít khốn khó. Cám ơn Trúc Hạ.

    Thích

Gửi phản hồi cho QUY.NGUYENHOANG Hủy trả lời