rời rạc 10

phuonguy

này đêm ơi
tôi gọi mình rã giọng sương mù
nghe thời gian khát tràn giọt khóc
gió lay đọt giếng mù u
trên đôi tay chưa từng ngà ngọc
chỉ còn chát đắng sương mù

này đêm ơi
tôi nhớ mình lòng sâu hầm mộ
ban công hoa hồng thuốc đắng
khoác trời mây lạnh buốt đêm thu
khoác trời mây lạnh buốt đêm đông
lạnh buốt lòng sâu hầm mộ

này đêm ơi
tôi khát mình đêm tràn nguyệt thực
nao nao trăng máu vỗ về
âm u khúc mù diễm tuyệt
bên thềm sương nhập lam khê
tròng mắt đỏ dọc đêm nguyệt thực

Này đêm ơi
khi chữ nghĩa đã sức cùng lực kiệt
lối cỏ tranh theo dấu máu hoen về
lối cỏ tranh đêm ngày xưa mưa ướt
tôi gọi mình trong ám chướng hôn mê

khi đã vãn
đêm ngày xưa cũng khóc
máu đã hoen
trên dấu ước thề bồi
đêm nhập mộng
đêm xưa
tràn vị đắng
tôi gọi mình
từ rời
rạc
đêm ơi

PHƯƠNG UY

One thought on “rời rạc 10

  1. Đêm gọi đêm ơi mình ơi…Gọi ta ta gọi mình tôi thôi mà!?Gọi đêm xưa mộng trăng tà Cỏ tranh loang máu nhạt nhòa mưa sa…Gọi trong ám chướng hồn ta !Sức cùng lực kiệt nói ra mệt nhoài!Mộ sâu lởn vởn đêm ngày…Hoa hồng một đóa mắt ai say tình!Mù u giếng khơi gọi đêm…Gọi trong mù mịt gọi mình mà thôi!Nầy hỡi đêm ơi đêm ơi…Lòng sầu rời rạc đêm trôi trôi buồn…

    Thích

Comment