TÌNH CŨ

ms8SH5AryqIcp18c-lnGIWA

“Năm đó anh 45 còn nàng 27, kém anh 18 tuổi.”
“Lại một chuyện tình không có gì?”
“Không, rất có gì là đằng khác”.
“Vậy em nghe, kể đi”.

Thung lũng tinh mơ lung linh huyền ảo dưới kia, tôi đang ngồi trong một quán vắng ấm áp trên đồi, bên khung cửa kính trong suốt phóng xa tầm nhìn. Sát bậu cửa là chùm dây leo thả một loại hoa màu cam tươi có hình dạng những chiếc hài be bé. Một rừng hoa đào bàng bạc xa xa đang đâm chồi nảy lộc chuẩn bị khoe sắc. Triền đồi phủ đầy cỏ xanh mịn màng, từng vạt hoa tim tím đọng sương bâng khuâng. Những ngón tay của tôi buốt lạnh khi tháo găng ra để chạm vào bàn phím. Nhạc êm đềm rơi từng giọt từng giọt như cà phê, và lòng thì đang rỗng.

“Nàng và anh tình cờ gặp nhau, hay nói cách khác là một sự sắp đặt của số phận cũng được. Nàng đẹp, đã có sự nghiệp riêng, tuổi thanh xuân phơi phới, và một gia cảnh đáng mơ ước. Rồi chẳng hiểu thế nào nàng lại đâm đầu vào yêu anh, một thằng đàn ông có vợ hai con, nặng nợ đủ đường.
“Dễ hiểu mà, không thành vấn đề đâu”.
“Ừ. Nàng yêu anh vô điều kiện, không cần bất cứ cái quái gì, chỉ cần những giây phút hiếm hoi ở bên anh.”
“Cái này em cũng hiểu luôn, những chiếc bóng bên đời như thế này cũng không phải là hiếm lắm, dù chỉ tồn tại khi còn…ánh sáng”.
“Phải. Dù anh đã nói rất rõ, anh không thể bỏ gia đình, công việc, vị trí xã hội.”
“Cô ấy sẽ nói là cô ấy yêu luôn cả cái lý trí của người đàn ông từng trải. Một người đàn ông chỉn chu với gia đình luôn hấp dẫn phụ nữ nói chung.”

Yêu một người đã khổ, yêu phải một người chằng chéo ràng rịt bao nhiêu thứ dây nhợ thòng lọng thì đúng là sống trong mơ khỏi tỉnh luôn. Vậy mà càng yêu hơn, càng điên hơn, càng tung tăng đắm đuối trong cái cõi mơ của riêng mình hơn. Cái hạnh phúc càng chắt mót, càng cân đo rị mọ càng ngời ngời. Và rồi, khi ánh sáng phụt tắt…

“Lúc đó anh tưởng bở, và chấp nhận, tại sao không. Bỗng dưng lại có một món quà từ Thượng Đế. Chẳng mất mát, sứt mẻ gì cả. Mọi cảm xúc tươi rói cứ ồ ạt ập đến, nhấn chìm rồi cuốn phăng đi. Anh và cô ấy đã có với nhau ba năm ngất ngây bay bổng, như trên thiên đường.”
“Thăng hoa những ba năm, lâu hơn em nghĩ đó”.
“Ừ, tiếp theo là hai năm địa ngục, sống không bằng chết”.
“Chỉ có hai năm thôi sao?”
“Thật sự là địa ngục, từng giờ từng ngày trong hai năm tiếp theo. Cô ấy buộc anh phải luôn có mặt khi cô ấy cần, buộc anh phải ly dị vợ, và chỉ cần anh tay trắng bước ra khỏi nhà. Tất nhiên, anh không đồng ý, anh không thể đẩy người thân của mình qua bên kia chiến tuyến. Men tình trong anh đã cạn khi cô ấy bật thốt giữa lúc tuyệt vọng, bây giờ em chỉ mong cho chị ấy chết đi để anh cưới em.”

Lần đầu tiên được anh run rẩy nâng mặt lên tìm môi hôn, tôi cũng chẳng nghĩ gì được ngoài cảm giác vũ trụ này đang tan biến. Chỉ còn lại hai người. Ước gì thế giới này chỉ có anh và em.

“Điên rồ.”
“Và nàng đã tìm cách giết vợ anh thật, khi quyết định gặp mặt riêng và nói tất cả.”
“Phải, sẽ đến lúc thế thôi. Chiếm đoạt luôn là cái đi theo sau giai đoạn tình yêu dâng hiến.”
“Ừ. Đêm đó vợ anh bỏ nhà đi luôn, lần đầu tiên trong đời. Hôm sau cô ấy về, với bộ dạng của một người vừa ngược cầu Nại Hà.”
“Thật kinh khủng.”
“Vợ anh đã kịp dừng lại ý định quyên sinh để quay về nhà, và không nói gì tới anh trong suốt sáu tháng sau đó.”
“Chị ấy thật vĩ đại.”
“Đến lúc đó thì anh hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng quyền chấm dứt không thuộc về anh nữa. Nàng vẫn điên cuồng phải chiếm giữ anh bằng mọi giá.”
“Yêu mà.”
“Nàng muốn anh cùng chết với nàng, để cả hai được tự do tuyệt đối ở bên nhau trong thế giới mới. Hoặc nàng biến thành sương khói, để có thể quẩn quanh mãi mãi bên anh.”
“Ý kiến hay”.
“Em đã từng nghĩ như thế sao?”
“Ơ, ai lại chẳng từng mong được đời đời kiếp kiếp bên người yêu dấu chứ.”
“Không phải là chuyện đùa đâu, nàng thực sự muốn vậy, khi không còn cách nào bứt anh ra khỏi vợ con.”
“Bế tắc quá, cho tất cả.”
“Ừ, giá lúc đó anh chết được thì cũng chết quách, mà có khi chết rồi cũng nên, đang ở địa ngục mà.”
“Rồi sao, Diêm Vương chê hả?”
“Có thể em không tưởng tượng ra nổi tình cảnh của nàng, anh, và vợ anh lúc ấy. Ai cũng đòi chết, không chết lẻ thì chết chùm. Suốt ngày trong anh cứ vạ vật hình ảnh nàng hoặc vợ anh được vớt từ dưới sông lên, oặt ẹo bợt bạt. ”

Ngày ấy, khi rời anh tôi cũng đã từng bước đi trong một trạng thái vô hồn, không nghe, không thấy, không hiểu cái gì đang diễn ra trước mắt. Những hàng cây xà cừ đang mùa rụng lá vươn cành trơ trụi bỗng dưng đổ nhào xuống rối nùi lại. Những con người đi lại chung quanh bỗng hóa thành bóng ma dật dờ. Những ngã đường quen thuộc phút chốc biến thành mê lộ. Gió thổi bời bời tung tóe bụi cát, tôi liêu xiêu tả tơi còn tệ hơn cái bóng của chính mình. Thấy mình tan ra, bay là đà vô định.

“Em đã tưởng tượng ra xong.”
“Giữa lúc đó…”
“Đừng nói là có ai đó chịu hy sinh nhé, chuyện cổ tích!”
“Anh nghĩ là có. Nàng chỉ có duy nhất một đứa em gái, cũng xinh đẹp tài hoa và long đong chuyện tình duyên như chị.”
“Buồn thật.”
“Hai chị em cùng quẫn trí như nhau khi trút hết nỗi lòng về cuộc tình không lối thoát của mình. Sự tuyệt vọng bị nhân đôi thật đáng sợ. Cô em bị gia đình ép gả cho một ông tiến sĩ từ nước ngoài về, khi đã lỡ đem lòng yêu thương sâu đậm một anh thợ máy chưa học hết cấp 3.”
“Tình yêu thật khó giải thích.”
“Hai chị em đều muốn chết để được trọn vẹn sống với tình yêu của mình.”
“Em hiểu.”
“Đêm đó, sau khi khóc vùi bên nhau và trở về phòng mình, cô em đã treo cổ tự sát trước.”
“Mô Phật.”
“Cô bé mới 21 tuổi, chết vào giờ trùng. Gia đình phải khâm liệm ngay trong đêm. Trước khi đóng nắp áo quan, cô được trát sơn đỏ bê bết lên mặt, và thi hài được đặt nằm sấp. Người ta giải thích, để linh hồn cô bé không phải quay về, và sẽ vất vả để nhận ra mình là ai, sẽ đời đời úp mặt vào đất, đi thẳng vào lòng đất.”
“Em đang lạnh hết cả sống lưng đây.”
“Anh cũng vậy.”
“Số phận cả, thật độc ác.”
“Và thế là mọi chuyện kết thúc trong kinh hoàng đến rã rời và câm lặng. Cô bé đó đã cứu được chị mình.”
“Và cả anh.”
“Ừ, cái giá phải trả quá đắt và thê thảm.”
“Cuối cùng cũng chỉ có mình mới giải thoát được mình ra khỏi ngục tù tình yêu thôi anh ạ.”
“Em nói ai?”
“À…tất cả chúng ta.”
“Thực sự, anh không dám hình dung ra cái kết thúc này, anh không hề muốn làm tổn thương ai. Anh thật chẳng ra gì.”
“Tình yêu không có lỗi.”
“Nếu là em thì sao?”
“Em là em hay em là anh?”
“Nếu em là anh.”
“Nói thật là em không biết, nhưng với bất kỳ cái guồng quay định mệnh nào, lỡ sa vào rồi thì chỉ cần một người chịu dừng lại là sẽ thấy rơi ra lắm thứ linh tinh, may ra thoát được.”
“Em đã như vậy bao giờ chưa?”
“Nếu là em thì khỏe rồi, làm gì để tới nước đó, chỉ cần có ai đó tổn thương vì cái sự yêu đương nhăng nhít của mình thì em bỏ của chạy lấy người ngay.”
“Xạo.”

Vì điều này mà tôi khốn đốn, nhưng tôi chưa bao giờ hối tiếc hay ân hận vì phải tự mình băng bó chữa chạy cho chính mình.
Tôi nâng tách cà phê lên nhắp một ngụm nguội ngắt. Những ngày mùa đông trở gió, lạnh giá và xám xịt luôn làm tôi nhớ đến anh, người đàn ông đầu tiên tôi yêu. Nhưng hôm nay lại là một ngày đông hiếm hoi có nắng ấm rất đỗi dịu dàng, nắng vàng sánh như rót mật, nắng long lanh trong veo lay động từng mắt lá. Từng cơn gió không ngừng lả lướt uyển chuyển cuốn vào nhau chạy từ triền đồi xuống thung lũng rồi dắt díu nhau trèo ngược qua bên kia đồi, tiếp tục cuộc chơi bất tận. Đâu rồi tình yêu của tôi?

“Hồi đó anh có yêu em không? ”

Không thấy anh trả lời. Tôi đồ rằng, một là anh vẫn giữ thói quen cũ, không bao giờ nói tiếng yêu dù đang yêu muốn chết, hai là, có thể anh không biết tôi đang là ai.
Tôi đóng laptop lại và thong thả mang găng tay vào, cà phê một mình vẫn thú vị. Quán vẫn vắng và vẫn ấm áp. Đời hãy còn rất dài.

ÁI DUY

2 thoughts on “TÌNH CŨ

  1. Cảm ơn cô nhà văn đồng hương .

    Thích

  2. Những ý nghĩ thả trôi đi…Tình yêu điểm tựa những gì bám víu Lý trí mệt mỏi nhược suy..Mặc trái tim nói thầm thì…Không ngoài dịu dàng những gì êm ái..Như thuốc an thần chữa trị Nơi khiếm khuyết trong cơ thể đang hỏi Đang đòi ”thăng bằng giùm coi!”Đáp lại tiếng nói độc thoại thì thầm…”Yêu đi say đắm thảo mãn Tổn thương né tránh thôi đành .đừng đoạn…!Môi trường yêu ái tình cảnh?Thực mộng yên bình thể tâm hiền lành ”Đi về như lúc mới dấn…Mình một thế giới lang thang hảo huyền…”

    Thích

Gửi phản hồi cho aitrinhngoctran Hủy trả lời